Cô bị giam cầm dưới người anh, bộ dạng bất lực đáng thương đó, nhìn Phó Hàn Tranh một cách bực bội, không vui vẻ, nhưng lại cũng có cảm giác trái tim bị túm lại.
Cô ở bên cạnh anh, hoàn toàn là vì tiểu Đường Đậu sao?
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn nước đó một hồi lâu, cuối cùng vẫn là thả cô ra, mím môi lại, không lạnh không nóng nói: “Nếu như đã muốn xoá sạch giới hạn với tôi, cô cứ quần áo xộc xệch đi ra từ văn phòng của tôi như thế, cô nghĩ người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
Mộ Vi Lan càng thêm ấm ức, giờ tay lau đi nước mắt nói: “Cùng lắm thì tôi từ chức không làm nữa."
“Mộ Vi Lan, cô có thể có chí khí một chút không?"
Phó Hàn Tranh bóp chặt vào cổ của cô, chau mày nhìn cô.
Cô nghẹn ngào nói: “Tôi chính là không có chí khí đấy, tôi chính là rất uất ức, đến cả quyền lợi muốn ở cùng với đứa con gái ruột của tôi cũng không có!"
"Tôi nói không cho phép cô ở cùng với tiểu Đường Đậu từ lúc nào thế?"
Người phụ nữ này, là tiểu học ngữ văn học không tốt sao, sao lại luôn hiểu sai ý của anh thế?
"Anh vừa mới nói.."
Mộ Vi Lan muốn phản bác, người đàn ông liền ngắt lời cô, “Cô muốn đưa tiểu Đường Đậu đi, thứ nhất, tôi không cho phép, thứ hai, ông cụ sẽ không cho phép cô đưa tiểu Đường Đậu đi đâu."
Mộ Vi Lan bỗng rên rỉ, “Anh đây không phải là không chịu để tôi..."
"Nhưng cô có thể ở lại nhà họ Phó, với thân phận là mẹ của tiểu Đường Đậu”
Mộ Vi Lan hoảng hốt, đầu óc hoang mang, không quá hiểu ý của anh nói, "Nhưng tôi không thể mãi mãi ở lại nhà họ Phó."
Phó Hàn Tranh đột nhiên áp sát lại cô hơn, ánh mắt nghiêm nghị khoá chặt cô, “Mộ Vi Lan, hình như cô vẫn chưa hiểu rõ quan hệ của chúng ta thì phải."
Cô rất mơ hồ, miệng theo phản xạ nhảy ra một câu nói, “Chúng ta chẳng phải chỉ là quan hệ bạn cùng lên giường...”
Câu nói này vẫn chưa nói hết, ánh mắt nhìn cô của người đàn ông, bỗng trở nên âm u lạnh lẽo.
“Cô vừa nói chúng ta là quan hệ gì?" Bạn cùng lên giường?
Mộ Vi Lan cứng họng lại, bị ánh mắt u ám của anh làm cho hết hồn.
Phó Hàn Tranh siết chặt lấy cằm của cô, lạnh lùng một tiếng: “Sao nào, cô thích làm tình nhân như vậy sao?”
Sự chế giễu trong mắt anh, hoàn toàn thấy hết.
"Làm tình nhân dù sao cũng biết nịnh nọt kim chủ, Mộ Vi Lan, cô biết không?"
Trừ phản kháng anh, ngỗ ngược anh, chọc tức anh, cô còn biết làm gì nữa?
Người đàn ông thả tay khỏi cằm của cô, giống như chán ghét cô, cô cứng đơ nằm trên sofa, chỉ nhìn thấy Phó Hàn Tranh đứng dậy đi lấy hộp y tế mang đến.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, chau mày lại, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận và ân cần.
Phó Hàn Tranh tháo băng gạc trên cánh tay của cô ra, "Sẽ hơi đau đấy, cố chịu một chút."
Sau khi ném xuống câu nói này, người đàn ông bắt đầu giúp cô xử lí máu và vết thương, Mộ Vi Lan đau đớn co rúm lại, Phó Hàn Tranh không để cô co rúm, giữa chừng liếc nhìn cô vài cái.
Mộ Vi Lan cẩn thận dè dặt nhìn trộm người đàn ông đang bôi thuốc cho cô, đau đến nỗi nước mắt không