Đối với chuyện của Giả Vân Sinh, Phó Hàn Tranh không đi tìm Hướng Nam Tây “tính sổ” đã là may mắn lắm rồi, cô ta còn dám gây rắc rối cho Mộ Vi Lan?
“Phó Thị sẽ không có bất kỳ sự hợp tác kinh doanh nào với Giả Vân Sinh.”
Khi Phó Hàn Tranh kiên định nói câu này ra, Mộ Vi Lan sững sờ, cô cắn môi và hỏi: “Anh, anh là vì em nên mới...?"
"Người phụ nữ của Phó Hàn Tranh bị người ta bắt nạt như thế này, nếu bị đồn trong giới, mặt mũi của anh biết để đi đâu? Hơn nữa, hợp tác với loại người như Giả Vân Sinh, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện."
Lý do Giả Vân Sinh có thể đắc ý trong giới kinh doanh chỉ là vì nhà vợ của ông ta, Miêu Thúy Nhã. Nhà họ Miêu mấy năm trước đã đạt được một số thành tựu trong ngành công nghiệp truyền thống ở Bắc Thành. Nhưng mấy năm nay đều bị Giả Vân Sinh phá hủy, không có tiến triển gì cả. Bây giờ muốn tham gia vào lĩnh vực mới, Giả Vân Sinh không những dựa vào uy quyền của nhà họ Miêu, còn muốn thay đổi quy tắc. Cho dù hôm nay không phải là Phó Hàn Tranh trừng trị ông ta, sớm muộn cũng sẽ có người không nhịn được ông ta.
Chỉ là một gia đình giàu có mà thôi, đắc tội thì cũng đắc tội rồi. Phó Hàn Tranh trước nay chưa bao giờ sợ gây rắc rối.
Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm người đàn ông đang lái xe bằng đôi mắt đen láy, Phó Hàn Tranh hoàn toàn khác biệt với hình ảnh bạn đời lý tưởng của cô, đặc biệt là về tính cách. Cô nghĩ rằng sau mình sẽ tìm một người đàn ông dễ hòa đồng, tính tình tốt bụng, dịu dàng và ấm áp. Nhưng cô phát hiện ra cho dù tính cách của Phó Hàn Tranh thất thường, cho dù anh không có chút gì là dịu dàng, nhưng khi anh “hung dữ” giúp cô trút giận, cô lại vô tình trở nên mê đắm anh hơn.
“Em còn dùng ánh mắt ấy nhìn anh nữa, anh sẽ tưởng rằng em đang rất muốn đó."
Giọng nói lạnh lùng của Phó Hàn Tranh làm gián đoạn trí tưởng tượng của cô. Cô đỏ mặt và ho khan vài tiếng.
Điện thoại của cô reo lên, người gọi điện đến là Giản Triết.
Cô vô thức liếc nhìn Phó Hàn Tranh, rồi ngập ngừng nghe điện thoại.
Giọng điệu của Giản Triết nghe có vẻ buồn: “Vi Lan, sáng sớm mai anh sẽ rời khỏi Bắc Thành, anh muốn gặp em một lần, sáng mai...em có thể đến tiễn anh không?"
Rời khỏi Bắc Thành?
Mộ Vi Lan không ngờ mọi việc lại đến đột ngột như vậy: “Tại sao anh phải rời khỏi Bắc Thành?”
“Giản Thị tuyên bố phá sản rồi. Nhà anh phải rời khỏi Bắc Thành, có lẽ sau này sẽ quay trở lại, hoặc cũng có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
Mộ Vi Lan tưởng rằng cô sẽ rất vui mừng khi nghe tin Giản Thị phá sản. Năm đó, Giản Triết giúp Thẩm Uyển Yêu đối phó với cô, đẩy cô và bố cô vào ngõ cụt, hủy hoại tình yêu tuổi trẻ của cô. Cô nên hận anh ta mới đúng. Nhưng mà bây giờ, khi nhà họ Giản và Giản Triết đi đến bước đường cùng này, cô lại có chút thương xót.
Khi đó, Giản Triết cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, bị Thẩm Uyển Yêu mê hoặc. Mặc dù anh ta là đồng phạm, nhưng người hại chết bố cô cũng không phải là anh ta.
Thấy cô im lặng, Giản Triết nói: “Ba năm trước, là anh có lỗi với em. Vi Lan, nếu có thể làm lại, anh chắc chắn sẽ không ngu xuẩn như thế