Đôi mắt Mộ Vi Lan run lên, dán chặt vào bức tranh màu nước “một nhà ba người" ấm áp.
"Đường Đậu rất cô đơn sao?"
Cô bé ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng ngời tròn xoe, gật đầu nghiêm túc và nói một cách buồn bã: “Vâng! Đường Đậu không có bạn, mẹ lại ở trên sao hỏa không về thăm Đường Đậu! Mẹ của Tiểu Hồng ngày nào cũng tết tóc rất xinh đẹp cho Tiểu Hồng. Đường Đậu cũng muốn có mẹ tết tóc cho."
Mộ Vi Lan đưa tay xoa chiếc đầu nấm của cô bé: “Đường Đậu là tóc ngắn, không thể tết tóc được."
Tiểu Đường Đậu chu môi, tủi thân nói: “Là vì không có ai tết tóc cho Đường Đậu nên bố mới cắt tóc của Đường Đậu đi. Bố nói bố không biết tết tóc, bố thật là ngốc.”
Mộ Vi Lan cười khúc khích ra tiếng, trong đầu xuất hiện hình ảnh Phó Hàn Tranh vụng về nắm lấy tóc của đứa bé, cau mày không biết làm thế nào. Phó Hàn Tranh là một người rất giỏi trong kinh doanh, cô đã nghe thấy nhiều. Nhưng mà một Phó Hàn Tranh như vậy thật khó tưởng tượng cũng có lúc anh không thể làm gì.
“Vậy thì lần sau Đường Đậu đừng cắt tóc ngắn nữa, cô giáo sẽ giúp Đường Đậu tết tóc.”
Cô bé nhíu mày, trầm ngâm hỏi: “Ừm...có giống như bím tóc đẹp của Tiểu Hồng không?"
"Tất nhiên rồi, Đường Đậu dễ thương như vậy, tết tóc chắc chắn sẽ rất xinh đẹp."
Bàn tay trắng mềm mại của cô bé đột nhiên kéo cô: “Mộ Mộ, mẹ ở trên sao hỏa không thể trở về, cô có thể làm mẹ của con trước được không?"
Mộ Vi Lan sững sờ: “Hả?”
Cô bé ngồi trên bậc thềm thở dài và nói một cách đáng thương: “Nếu Mộ Mộ không làm mẹ của con, bố chắc chắn sẽ để người khác làm mẹ của Đường Đậu. Nhưng những người đó đều rất gớm với Đường Đậu, không cho Đường Đậu ăn cơm, còn đánh Đường Đậu. Mộ Mộ, nếu như con bị thương phải nằm viện, cô sẽ đến thăm con chứ?”
Đôi mắt ngấn nước của cô bé ngây thơ nhìn Mộ Vi Lan, dáng vẻ đáng thương khiến cô đau lòng.
Đám phụ nữ của Phó Hàn Tranh sẽ ngược đãi cô bé sao?
Trước mặt Phó Hàn Tranh đương nhiên là không dám, nhưng sau lưng thì sao, có thực sự giống như cô bé nói không, không cho cô bé ăn cơm, mắng cô bé thậm chí còn đánh cô bé?
Tình mẫu tử của Mộ Vi Lan dâng lên, xót xa hỏi: “Vậy bố con thường xuyên đưa bọn họ về nhà sao?"
Tiểu Đường Đậu vì muốn để Mộ Vi Lan làm mẹ, không ngần ngại nói xấu bố, cánh tay nhỏ bé khoanh trước ngực, tức giận nói: “Huh! Bố đưa bọn họ về đều
không quan tâm đến Đường Đậu nữa, kêu Đường Đậu tự chơi một mình!"
Mộ Vi Lan cau mày, trong lòng có chút tức giận. Phó Hàn Tranh trông như một người đàn ông thực sự, cô còn tưởng rằng anh sẽ rất thương yêu quan tâm Tiểu Đường Đậu. Hóa ra trước mặt phụ nữ, cũng không coi con gái mình ra gì.
"Con thực muốn cô làm mẹ con sao?"
“Vâng! Bởi vì con biết, Mộ Mộ sẽ không bắt nạt con!"
Cô cũng muốn bảo vệ Tiểu Đường Đậu, nhưng... chuyện này cô không thể làm chủ: “Chuyện này, con phải đi hỏi ý kiến của bố con, mình cô nói không có được. Nhưng mà, cho dù cô không làm được mẹ của con, nhưng cô sẽ nói chuyện với bố con, kêu bố con bên con nhiều hơn."
Cô bé chớp mắt tinh nghịch: “Mộ Mộ, con coi như cô đồng ý rồi nhé!" Mời đọc truyện trên truyện88.
Mộ Vi Lan nhìn cô bé một cách nuông chiều, nắm lấy bàn tay nhỏ bé: “Được rồi, mau lên lớp đi."
Đến giờ tan học, Tiểu Đường Đậu lại là người cuối cùng ở trong lớp.
Mộ Vi Lan đã có kinh nghiệm lần trước, trực tiếp gọi điện cho Phó Hàn Tranh. Điện thoại reo rất lâu mới có người trả lời.