Chiếc Spyker đen dừng lại trước đồn cảnh
Sau khi Mộ Vi Lan và Phó Hàn Tranh xuống xe, đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Nửa đêm, một nhân vật lớn” như Phó Hàn Tranh đến đồn cảnh sát, đương nhiên mọi người đều không dám lười biếng, cẩn thận tiếp đãi anh.
"Tổng giám đốc Phó, không biết anh đích thân đến đồn cảnh sát vào buổi đêm thế này có việc gì không?"
"Tôi đến để bảo lãnh cho Hướng Nam Tây." Giọng nói lạnh lùng của anh khiến các sĩ quan cảnh sát rùng mình.
Nhân viên đồn cảnh sát run rẩy nói: “Hóa ra cô Hướng là bạn của anh à, chúng tôi thật là không có mắt. Còn không mau đi nhanh, mời cô Hướng ra đây?"
Năm năm trước, sau khi Phó Hàn Dư và Hướng Nam Tây kết hôn không lâu liền xảy ra tai nạn xe và qua đời. Thân phận của Hướng Nam Tây ở nhà họ Phó rất kín, và trước giờ Hướng Nam Tây hành sự rất có chừng mực, không như Phó Hàn Tranh, cô ta rất ít khi xuất hiện ở bên ngoài, vì vậy rất ít người biết Hướng Nam Tây là chị dâu của Phó Hàn Tranh
Khi Hướng Nam Tây được cảnh sát đưa ra ngoài, vừa nhìn thấy Phó Hàn Tranh, cô ta đã chạy nhanh đến, như là gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm vậy. Cô ta ùa vào lòng Phó Hàn Tranh, ôm chặt lấy cổ anh.
"Hàn Tranh...vừa nãy tôi đã rất sợ, may là anh đến rồi.”
Mộ Vi Lan nhìn thấy rõ bàn tay của Phó
Hàn Tranh ngưng lại, sau đó vỗ nhẹ lên vai Hướng Nam Tây như thể đang dỗ dành.
Cô đứng một bên như người ngoài cuộc, ánh mắt cô đơn, quay người rời khỏi đồn cảnh sát.
Nhân viên cảnh sát mỉm cười và nói: “Cô Hướng, tôi rất xin lỗi, cô cũng không nói cho chúng tôi biết cô là bạn gái của tổng giám đốc Phó..."
Người đàn ông đó vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh nhíu mày giải thích: “Cô ấy là chị dâu của tôi, không phải là bạn gái của tôi."
Người đàn ông bối rối một lúc, sau đó cười: “Ha ha ha ha, tôi thật là có mắt như mù, mong tổng giám đốc Phó và cô Hướng lượng thứ."
Khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, Hướng Nam Tây nhìn anh, đôi mắt ngấn nước: “Hàn Tranh, anh cứ phải làm rõ mối quan hệ của anh và tôi trước mặt mọi người đúng không?"
Người khác nói cô ta là bạn gái của anh, lẽ nào không tốt sao?
"Tôi chỉ không muốn người khác hiểu sai về mối quan hệ của chúng ta. Điều này đều không tốt cho tốt, cho chị dâu và anh trai tôi." "Hàn Dư đã đi được năm năm rồi..."
Phó Hàn Tranh lạnh lùng ngắt lời cô ta:
"Trước khi anh chết, anh đã dặn dò tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho cô và Tiểu Hàm. Vì vậy cho dù anh đã rời đi bao nhiêu năm, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa của tôi với anh."
Hướng Nam Tây nhìn anh: “Hàn Tranh, anh đừng lấy Hàn Dư ra để chặn tôi. Nếu Hàn Dư không phải anh trai anh, liệu anh có..."
Cô ta vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đột nhiên sải bước về phía Mộ Vi Lan cách đó không xa.
“Mộ Vi Lan, cô đang làm gì đấy?" Mộ Vi Lan đứng bên đường, đang vẫy xe taxi.
Thấy giọng điệu của Phó Hàn Tranh không được tốt, gương mặt tức giận sải bước tới. Cô sững người, nhìn Hướng Nam Tây đang đứng trước của đồn cảnh sát.
"Tôi...tôi sợ làm phiền anh và Hướng Nam Tây, vì vậy tôi muốn tự mình gọi xe về nhà trước.”
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh trở nên tối hơn, sao cô lại thích ghép anh với Hướng Nam Tây như vậy?
Hướng Nam Tây là vợ của anh trai anh, đôi mắt nào của cô nhìn thấy anh có ý đồ khác với Hướng Nam Tây rồi?
Mộ Vi Lan thấy anh mím môi, sát khí hừng hực, cô nghiêng mặt nhìn kĩ anh: "Anh cãi nhau với Hướng Nam Tây rồi à? Sắc mặt kém như thế?”
Khuôn mặt đẹp trai của anh lại tối hơn, đôi mắt anh gần như đóng băng. Anh quay người đi về phía chiếc xe và nói hai từ lạnh lùng: “Lên xe!"
Mộ Vi Lan đứng tại chỗ, bĩu môi. Lên xe thì lên xe, anh cãi nhau với Hướng
Nam Tây, còn bày cái bộ mặt đấy ra với cô làm gì? Cô đâu có làm anh tức giận. Mộ Vi Lan ngồi vào ghế sau, để