Người đàn ông im lặng ngước mắt lên, bốn ánh mắt nhìn nhau.
Mộ Vi Lan lẩm bẩm trong lòng, tại sao người đàn ông này lại luôn chú ý đến những điều kì lạ như thế...
Vấn đề là anh tìm cô có việc gì, chứ không phải là từ "ngài", hơn nữa, cái tai nào của anh nghe thấy cô nói anh già rồi?
"Tổng giám đốc Phó, “ngài" chỉ là một cách xưng hô tôn trọng..."
Cô vẫn chưa giải thích xong, Phó Hàn Tranh đã ngắt lời cô, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô và chất vấn: “Vậy cô có tôn trọng gọi Diệp Tử Bác là "ngài"không?"
"Hả..." Mộ Vi Lan cười: “Tôi và Tử Bác cách nhau có vài tuổi, hơn nữa anh ấy cũng không phải là cấp trên của tôi, tại sao tôi...”
Tử Bác? Gọi thân mật như vậy sao?
Người đàn ông ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn sải bước về phía cô. Cô lạnh lưng, vội vàng lùi lại một bước, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh ôm chặt lấy eo của cô: “Ý của cô là, tôi với cô cách rất nhiều tuổi?"
Mộ Vi Lan há miệng cứng đờ, cô thầm tính, cô kém anh tám tuổi, hình như là cách rất nhiều tuổi...
Nhưng tuổi tác có quan trọng như thế không?
Người đàn ông nhìn thấy cô sững sờ, ngực anh lại ép sát gần cô, hương thơm lạnh lùng của nam giới đến gần hơn, và nhịp tim của Mộ Vi Lan bỗng nhiên đập mạnh hơn, tai cô đỏ ửng, cô đưa tay đặt lên ngang ngực anh: “Phó, tổng giám đốc Phó, đây là văn phòng...chúng ta như vậy, không tốt lắm."
Lời nói của cô không những không có tác dụng nhắc nhở, anh còn hành động một cách tùy tiện hơn. Một đôi chân dài đột nhiên kẹp chặt giữa hai chân cô, cúi đầu ghé sát bên tai cô và nói: “Tôi có già hay không, tôi cho rằng cô đã biết rất rõ từ lâu."
Hơi thở nóng ấm của anh phả bên tai cô, giống như một con bọ bò vào trong tai cô, ngứa ngáy và vô cùng khó chịu.
Đầu cô trống rỗng, không hề có tâm tư đi hiểu ý Phó Hàn Tranh nói "từ lâu"có nghĩa là gì, cô chỉ sợ khơi dậy ngọn lửa trong anh, vội vàng đẩy anh ra: “Tôi, trước giờ tôi chưa từng nói anh già!”
Lúc này Phó Hàn Tranh mới hài lòng buông cô ra, Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu, đưa tay lên vén mái tóc ra đằng sau tai: "Tổng giám đốc Phó, nếu anh không có việc gì nữa thì tôi quay lại làm việc trước đây?"
Khi anh ngồi xuống ghế, sắc mặt anh lạnh lùng và hỏi: “Tại sao sáng nay cô lại đến muộn?"
Hóa ra là vì chuyện này, nhưng mà, Hướng Nam Tây có cần thiết phải như vậy không, đã báo cáo với Phó Hàn Tranh nhanh như thế rồi.
Nhưng mà, cô cũng không có một cái gì là chột dạ, cô giải thích: “Sáng nay anh và chị dâu đưa Tiểu Hàm đến bệnh viện, vì thế tôi phải đưa Tiểu Đường Đậu đến trường mẫu giáo. Một là đưa Tiểu Đường Đậu đi học làm lỡ thời gian, hai là giờ cao điểm Bắc Thành quá tắc đường.."
Phó Hàn Tranh hỏi với giọng lạnh lùng: "Vì vậy cô ngồi xe của Diệp Tử Bác đi làm à?"
Mộ Vi Lan sững sờ: “Không phải, tôi chỉ là tình cờ gặp Tử Bác. Tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ xuất hiện trên con đường đó, tôi nhìn thời gian cũng đã muộn rồi nên..."
"Mộ Vi Lan, có cần tôi phải nhắc lại một lần nữa, thân phận bây giờ của cô là gì không?"
Giọng nói của anh khiến cô không thoải mái. Anh luôn nhắc nhở thân phận hiện giờ của cô, nhưng anh có từng nghĩ đến thân phận của mình chưa. Anh bây giờ trên danh nghĩa là “chồng" của cô, lại còn qua lại không rõ ràng với chị dâu của anh là như thế nào?
Nghĩ tới chuyện này, Mộ Vi Lan trở nên tức giận hơn, cô nói một cách giận dữ: “Phải phải phải, dù sao tôi giải thích cái gì anh cũng đều không tin."
Chuyện của Tiểu Hàm là như vậy, chuyện của cô với Tử Bác cũng là như vậy.
Phó Hàn Tranh thấy dáng vẻ oán trách của cô, anh nhếch môi khẽ nói: “Tối nay sau khi đi làm đi đón Tiểu Đường Đậu cùng với tôi."
Mộ Vi Lan nhìn xuống, "ừm" một tiếng: “Tổng giám đốc Phó, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Ánh mắt sắc bén của Phó Hàn Tranh