Cánh cửa phòng ngủ được đẩy ra từ bên ngoài, Hướng Nam Tây bước vào với một nụ cười chế nhạo, nhìn Mộ Vi Lan đã mặc xong quần áo và ngồi xổm trên mặt sàn đang tự ôm lấy mình, ánh mắt không che giấu nổi sự đắc ý và chế giễu.Cập nhật truyện nhanh nhất trên truyen 88. net
Hướng Nam Tây ngồi lên giường, hai chân vắt chéo lên nhau, tư thế như một nữ chủ nhân: “Tôi thấy Hàn Tranh vừa nãy lái xe rời đi rồi. Sao thế, vừa nãy cô ra sức quyến rũ Hàn Tranh vẫn không thành công sao? Tôi còn tưởng rằng, lần này cô sẽ thành công chứ."
Mộ Vi Lan thu dọn hành lý bị Phó Hàn Tranh đá văng ra, cô nắm chặt tay và thản nhiên nói: “Chị dâu, con mắt nào của chị nhìn thấy tôi quyến rũ Phó Hàn Tranh?”
"Không phải cô quyến rũ Hàn Tranh, vậy chẳng lẽ Hàn Tranh muốn cưỡng ép cô sao? Người phụ nữ trong tim Hàn Tranh không phải là cô."
Mộ Vi Lan đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hướng Nam Tây, nhếch môi cười: “Chị dâu, thực ra chị rất sợ tôi sẽ cướp mất Hàn Tranh đúng không?"
Hướng Nam Tây sững sờ, rồi cười khinh bỉ: “Tôi sẽ sợ? Cô đang đùa cái gì vậy? Cô chẳng qua chỉ là con dâu Hàn Tranh nhặt về để đối phó với bố mà thôi, cô sớm muộn cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Phó. Ngay cả khi tôi và Hàn Tranh không thể nào kết hôn, nhưng Tiểu Hàm là mối liên kết giữa tôi và Hàn Tranh. Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh Hàn Tranh, còn về danh phận, tôi không quan tâm.”
"Nếu chị không sợ tôi cướp lấy Phó Hàn Tranh, vậy tại sao chị lại cố tình để Phó Hàn Tranh hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Diệp Tử Bác? Nếu chị thực sự tự tin, chị sẽ không năm lần bảy lượt cố tình tìm sự tồn tại trước mặt tôi."
Hướng Nam Tây đỏ mặt: “Cô!"
Mộ Vi Lan thu dọn xong hành lý, không hề tức giận mỉm cười với cô ta: “Chị không cần phải tức giận. Tôi sẽ rời khỏi nhà họ Phó ngay lập tức, thời gian này tôi sẽ không làm phiền đến thời gian riêng tư của chị với Phó Hàn Tranh!”
Mộ Vi Lan kéo vali, đi ngang qua người Hướng Nam Tây, sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Khi cô đi xuống tầng, Tiểu Đường Đậu đang xem phim hoạt hình trong phòng khách nhìn thấy cô, cô bé chạy tới ôm eo cô: “Mộ Mộ, có phải mẹ cãi nhau với bố rồi đúng không, mẹ cũng lại rời đi rồi?"
Mộ Vi Lan sững người, nhìn xuống Tiểu Đường Đậu; "Không, mẹ chỉ về nhà vài ngày, ừm...bố của Mộ Mộ ốm rồi, Mộ Mộ phải về nhà chăm sóc. Mấy ngày nữa, mẹ sẽ quay lại.”
“Mộ Mộ nói dối!" Cô bé nhăn nhó: “Bổ của Mộ Mộ rõ ràng đã không còn nữa, Mộ Mộ nói dối! Có phải Mộ Mộ không cần con với bố nữa rồi không?"
Cô bé nhỏ đơn thuần ngây thờ, Mộ Vi Lan thực sự không nỡ làm tổn thương cô bé: “Mẹ không có.."
“Vậy Mộ Mộ sẽ trở lại chứ?”
“Mẹ sẽ trở về, mẹ về nhà thực sự có chuyện.”
Tiểu Đường Đậu bán tín bán nghi nhìn cô một lúc lâu mới từ từ buông tay ra, ngước mặt nhìn cô: “Mộ Mộ, mẹ nhất định phải quay về nhé. Nếu không con với bố con sẽ không có ai cần nữa, sẽ trở thành những chú chim sâu đáng thương."
Mộ Vi Lan nghĩ trong lòng, con có thể sẽ trở thành một con chim sâu đáng thương, nhưng bố con thì không.
Vừa nãy Phó Hàn Tranh lái xe ra ngoài, 80% là đi tìm thú vui rồi.
Ở bên cạnh Tiểu Đường Đậu một thời gian dài, Mộ Vi Lan lại có chút không nỡ khi rời đi. Mặc dù cô chỉ là về nhà họ Mộ ở vài ngày, nhưng khi cô lên xe taxi, trong đầu cô không ngừng nghĩ liệu Hướng Nam Tây có để Tiểu Đường Đậu phải chịu khổ không. Phó Hàn Tranh là người bố không đáng tin cậy, dù sao thì anh cũng đứng về phía Hướng Nam Tây. Cho dù Hướng Nam Tây có đối xử với Tiểu Đường Đậu không tốt, e rằng Phó Hàn Tranh cũng chỉ làm lơ thôi.
Nghĩ như vậy, Mộ Vi Lan càng không yên tâm về Tiểu