Đến tối, Phó Hàn Tranh ngồi trong phòng sách xử lý các công việc bị dồn lại trong nhiều ngày qua, Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu trông bé Diêm Đậu trong phòng em bé.
Mộ Vi Lan bế bé Diêm Đậu, ánh mắt chan chứa dịu dàng nhìn cậu con trai bé bỏng: “Mới có mấy ngày không gặp thôi, em trai đã nặng thêm không ít rồi”
“Em trai ăn khỏe lắm, uống sữa còn nhiều hơn cả con”
Mộ Vi Lan cười nói:”Em còn nhỏ, chỉ uống được sữa thôi, tất nhiên là sẽ uống sữa nhiều hơn con rồi”
Tiểu Đường Đậu nghiêng đầu qua, tay cầm chiếc trống lắc con dụ bé Diêm Đậu: “Em trai em coi cái này là gì nè? Em có thích không nè?”
Bé Diêm Đậu không hề chớp mắt, gương mặt vô cùng thờ ơ, dường như chẳng có chút hứng thú nào với con trống lắc kia vậy.
“Em trai lạnh nhạt ghê.”
“Coi bộ tính cách này là di truyền của ba con rồi”
Mộ Vi Lan bế lâu hơi mỏi tay, đặt bé Diêm Đậu không khóc không kêu về giường ngủ.
Lúc này Tiểu Đường Đậu mới hỏi: “Sao mẹ với ba sao lại trốn đi vậy? Con vừa mở mắt đã không thấy ba mẹ đâu rồi, con gọi điện thoại ba mẹ cũng không nhấc máy, con còn tưởng ba mẹ không cần con với em trai nữa”
“Sao ba với mẹ lại không cần hai con chứ? Chỉ là ba mẹ nghĩ, nếu mà ba mẹ nói cho con biết, chắc chắn là con sẽ lăn lộn khóc lóc không cho ba mẹ đi, nên dẫn lòng không nói cho con biết, dù sao thì đi có mấy ngày thôi ba mẹ lại về rồi”
“Nói dối, rõ ràng là đi bao nhiêu ngày liền”
Mộ Vi Lan nhìn Tiểu Đường Đậu dịu dàng, bế cô bé vào.
lòng: “Thế Đường Đậu có nhớ mẹ không?”
“Hứ, không thèm nhớ.”
“Thật á?
“Nhưng mà mẹ nhớ Đường Đậu lắm nha, thơm mẹ một cái được không?” Tiểu Đường Đậu làm điệu, khoanh tay nói: “nể tình mẹ nhớ con như thế, con thơm mẹ một cái nha”
Cô bé thơm một cái thật sâu lên má Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Là cũng không nhịn được thơm lên má cô bé một cái: “Vẫn là Đường Đậu của mẹ yêu nhất”
Tiểu Đường Đậu ngồi trong lòng Mộ Vi Lan, nghe bên ngoài có tiếng mưa rơi, bèn quay mặt qua, nhìn ra cửa sổ.
“Mẹ ơi, ngoài kia lại mưa rồi.
Ngày mai con không đi học có được không?”
Mộ Vi Lan phì cười: “Làm gì có ai không đi học vì thời tiết không tốt bao giờ?”
Cô vừa dứt lời thì ngoài sân loáng một vệt sáng, chiếu vào.
cửa sổ, làm chói mắt Mộ Vi Lan.
“Kỳ lạ, muộn thế này còn có ai tới nhà mình nữa?”
Mộ Vi lan bước tới bên cửa sổ, chỉ thấy được loáng thoáng, có một chiếc xe đang dừng bên ngoài cổng, trên xe có một người đàn ông khá là cao, trông hơi quen… dường như là… Kỳ Ngạn Lễ?
Tiểu Đường Đậu cũng đi theo đến bên cửa sổ: “Mẹ ơi, ai thế?” "Sĩ diện của Phó tổng vớt xuống đất rồi kia, mau nhặt lên đi "Ah ah ah an, ông Phó chụp ảnh bà Phó đẹp quá đi, quả nhiên người yêu bạn sẽ là người chụp ảnh cho bạn đẹp nhất mà, đâu nha ban trai của tôi lúc nào cũng chụp tôi vừa lùn, vừa mập, lại còn xấu nữa chứ "Tôi cũng muốn có một người chồng như ông Phó đây, vừa đẹp trai lại vừa có thể chụp ả! Nhìn mà muốn phát cuồng chết được.
"Bà Phó có năm phút để đến trang bình luận, yêu thương cún nhỏ của mình”
Phó Hàn Tranh nhìn lướt qua những dòng bình luận thủ vị, mặc dù tối nay định sắn là một đêm là lạnh nhạt rồi, nhưng tâm trạng cũng khá tốt, anh chọn lấy một dòng bình luận được.
Mộ Vi Lan có chút nghi hoặc, muộn thế này rồi, Kỳ Ngạn Lễ tìm đến nhà họ Phó tìm Phó Hàn Tranh để làm gì cơ chứ?
Dưới nhà, ở ngoài cổng.
Trong đêm đen, trời mưa như trút nước, nhưng Kỳ Ngạn Lễ không hề che ô, cứ vậy mà đứng ngoài cửa, khiến người ta nhìn rõ vẻ hắt hiu, tất cả nhuệ khí trong người anh ta dường như bị cơn mưa xối xả kia đập nát, chỉ bỏ lại một con người buồn bã tiều tụy.
Phó Hàn Tranh dựng một chiếc ô đen từ trong tòa biệt thự đi ra, trước khi đi tới cánh cổng sắt, anh hơi nhướng mày.
Bộ dạng thất hồn lạc phách này của Kỳ Ngạn Lễ, trừ hôm nay ra, anh chỉ được thấy một lần, chính là ngày mà Kiều Tang mất.
Nước mưa trôi dọc theo cánh tay mà rớt xuống, giọng nói của Kỳ Ngạn Lễ chứa đầy sợ hãi và kinh hoàng: “Kiều Tang có tới đây tìm anh hay không?”
“Không, tôi với cô ấy vốn là không có quan hệ gì, cô ấy làm sao?”
Giọng Kỳ Ngạn Lễ run run: “Kiều Tang mất tích rồi, tôi tìm hết cả Bắc Thành này cũng không thấy cô ấy, tôi còn nghĩ trước khi cô ấy rời khỏi đây sẽ tới tìm anh… cho nên…”
Phó Hàn Tranh nhếch đôi