Trong xưởng sắt thép Lâm Xuyên, khắp nơi tranh tối tranh sáng.
Tiểu Đường Đậu bị trói vào một cái ghế bỏ đi, hai mắt bị bịt vải đen, khuôn mặt nhỏ xíu đầm đìa đầy nước mắt.
"Oa oa oa...!ba ơi...!Mộ Mộ ơi...!mau tới cứu Đường Đậu với oa oa oa..."
Bé con sợ hãi cứ khóc mãi, Ngụy Trân Vân bực dọc mắng: “Mày còn khóc là tạo cắt lưỡi mày đấy.”
Tiểu Đường Đậu sợ đến mức run lập cập, vội vàng ngậm chặt miệng lại, nhưng vẫn nhịn không được mà nấc lên nghẹn ngào, trông vô cùng đáng thương.
Ngụy Trân Vân cười lạnh, nói: “Mày là đứa cháu ngoại duy nhất của Cố Vũ Tình, nhất định Cố Vũ Tình rất yêu thương mày, nếu tao rạch vài nhát dao lên cái mặt trắng trẻo non tơ này của cháu ngoại ả ta, hẳn là Cố Vũ Tình sẽ hận tao đến chết luôn ấy nhỉ, ha ha ha...!
Nói đoạn, Ngụy Trân Vân bèn cầm con dao, vỗ vỗ lên má Tiểu Đường Đậu, bé con dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, sợ đến khóc òa lên.
"Ba ơi chỗ này có người xấu...!Ba ơi ba mau tới cứu Đường Đậu đi.
Bà này thật là xấu quá hu hu hu...”
“Đừng vội, ba mày với chú mày sẽ đến ngay thôi.”
Khi còn cách năm phút là hết thời hạn một giờ, Phó Hàn Tranh và Tống Yến Trầm vội vã tới nơi, đạp cửa xông vào.
Con người đen láy của Tống Yến Trầm nhìn chằm chằm bà ta, lạnh giọng bảo: “Ngụy Trân Vân, quả nhiên đúng là bà."
Phó Hàn Tranh vừa đi vào đã thấy Tiểu Đường Đậu của anh bị trói trong góc phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên vì khóc quá nhiều, thân mình bé nhỏ cứ run lên từng chập vì sợ hãi, đây là đứa con gái một tay anh nuôi lớn, chính anh còn không nỡ lòng chạm mạnh đến con gái cưng, ấy vậy mà hôm nay lại bị một kẻ thù trói đến nơi nay uy hiếp đe dọa, Phó Hàn Tranh cực kì tức giận, trái tim dường như bị lửa giận thiêu đốt, hai tay rũ xuống bên người từ từ siết chặt lại, như thể đang vận sức chờ thời điểm tung ra một quyền thật mạnh.
“Thù hận giữa người lớn với nhau thì kiếm người lớn mà báo, bà bắt cóc một đứa trẻ thì có ra gì chứ, thả Tiểu Đường Đậu ra, chúng ta có thể bàn điều kiện trao đổi với nhau.
Tiểu Đường Đậu vừa nghe thấy giọng bố mình liền ngừng khóc, lập tức kêu to: “Ba ơi! Ba ơi.”
Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng con gái đã khàn khàn vì khóc, lòng càng như rỉ máu, giọng nói cũng dịu dàng hẳn đi, anh trấn an bé: “Đường Đậu đừng sợ, ba tới cứu con rồi đây, có ba ở đây, nhất định không có ai làm con đau được nữa.”
“Vâng.” Tiểu Đường Đậu vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh.
Ngụy Trân Vân kề dao lên cổ Tiểu Đường Đậu, hỏi: “Tiền đâu? Các người có mang tiền đến không?”
Tống Yến Trầm ném cái tủ sắt anh đang xách theo tới chân Ngụy Trần Vân: “Bà có thể tự đếm lại, bà muốn mười triệu, chúng tôi đã đưa đến rồi, bà còn yêu cầu gì mới bằng lòng thả Tiểu Đường Đậu ra?"
Ngụy Trân Vân vừa quan sát đề phòng họ vừa lấy chân hất mở tủ sắt, cửa tủ tự động mở ra, xác định bên trong đúng là những xấp tiền dày, Ngụy Trân Vân lại dùng chân đóng tủ lại.
Bà ta cầm con dao bén ngọt lướt nhẹ lên cần cổ Tiểu Đường Đậu một cái, cô bé chợt cảm thấy hơi đau đớn, bèn nhíu chân mày lại, hô: “Ba ơi, Đường Đậu đau đau..."
Phó Hàn Tranh nhìn vệt máu chảy dọc cổ con gái, con người đen sâu thẳm thoáng co rút lại: “Ngụy Trân Vân, rốt cuộc bà muốn gì?”
“Chúng mày tống con trai Sơn Sơn của tao vào tù, chúng mày ở bên ngoài vui vui vẻ vẻ như một gia đình hạnh phúc, còn tao thì sao, không chỉ bị Tống Nghị bắt ly hôn mà hiện giờ còn mất luôn cả con trai, thân phận của tao, địa của tao, những thứ