Sau khi quan sát những con cá voi ven bãi biển, Phó Hàn Tranh muốn lái xe đưa Mộ Vi Lan đi tìm một khách sạn gần đó, nhưng trên con đường núi hẻo lánh này, thì khách sạn gần nhất trên bản đồ cũng rất xa, phải mất sáu bảy tiếng lái xe mới đến nơi được.
Mộ Vi Lan đề nghị: "Mà xe chúng ta đang lái là xe du lịch mà, hơn nữa mình còn mang theo hành lý, anh lái xe du lịch không phải để dự định ngủ qua đêm luôn trong xe hay sao?"
Hơn nữa, trời đã tối rồi, đường xá cũng mù mịt, ban ngày Phó Hàn Tranh còn không để cho Mộ Vi Lan lái xe, thì ban đêm càng không được, vì thế nếu tất cả nhiệm vụ lái xe chỉ dồn về một mình Phó Hàn Tranh, thì Mộ Vi Lan cũng không yên tâm.
Phó Hàn Tranh kéo Mộ Vi Lan vào trong xe: "Tối nay em có ngủ trong xe được không?"
Mộ Vi Lan mỉm cười, nghiêng đầu vào lòng anh: "Có ngài Phó đây làm gối cho em tựa, thì đương nhiên em ngủ được rồi."
Mộ Vi Lan liếc nhìn chiếc giường nhỏ trong xe, tuy rằng hơi nhỏ một chút nhưng cũng không nhỏ quá, ngủ qua một đêm cũng ổn rồi, bên cạnh còn có một chiếc ghế sô pha hình chữ nhật, nếu không được thì một người sẽ ngủ trên giường, người kia ngủ trên sô pha.
Bữa tối được chuẩn bị trong căn bếp đơn sơ của chiếc xe.
Mộ Vi Lan làm hai bát mì ăn liền với trứng luộc và giảm bông, hơi nóng bốc lên hun hút.
Hai người ngồi vào một chiếc bàn nhỏ để ăn mì.
Mộ Vi Lan cảm thấy mì rất thơm, nhưng Phó Hàn Tranh rất ít khi ăn loại mì ăn liền này, đương nhiên trong mắt Phó Hàn Tranh, mì ăn liền không chỉ là thức ăn nhanh, mà còn là một món ăn vặt.
"Anh ăn quen chưa?"
Phó Hàn Tranh bĩu môi: "Anh ở với em lâu rồi, nên mọi chuyện đều quen rồi."
Mì gói, cá ngâm chua, bánh gạo chiên, đồ nguội, cơm sủi cảo...!món gì nên ăn, món gì không nên ăn, Phó Hàn Tranh cũng đã đều nếm qua.
Loại cảm giác này rất thân mật, Phó Hàn Tranh vì cô mà phá bỏ nguyên tắc, làm tất cả những điều mà trước đây không thể làm được, cô là người đặc biệt duy nhất trong lòng anh.
Vừa ăn xong tô mì gói, Mộ Vi Lan đang dọn bàn thì đột nhiên có tiếng gõ cửa sổ vòng đến.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cùng lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, và có một người phụ nữ châu Á đang đứng bên ngoài cửa sổ.
Lạ nước lạ cái, khi gặp người lạ, dù cho đó là một phụ nữ thì cũng cần phải cẩn thận đề phòng.
Phó Hàn Tranh đứng dậy nói với Mộ Vi Lan: "Để anh ra xem thử."
"Vậy anh cẩn thận đấy"
Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu, khom lưng rồi mở cửa bước xuống xe.
Người phụ nữ châu Á đã bước tới trước cửa xe, rồi dùng tiếng Anh nói chuyện với Phó Hàn Tranh: "Xin chào, tôi và bạn đồng hành đã bị lạc nhau.
Giờ tôi chỉ có một mình lại không có xe.
Tôi có thể thuê một chỗ trong xe của anh để qua đêm được không?"
Thấy vẻ mặt Phó Hàn Tranh có chút hời hợt, người phụ nữ Châu Á chắp tay, lo lắng nói: "Xin anh giúp tôi, tôi chỉ ở lại một đêm thôi, tôi hứa sẽ không quấy rầy các anh đâu."
Mộ Vi Lan nghe thấy âm thanh rồi từ trong xe bước tới: "Hàn Tranh, có chuyện gì vậy?"
Khi người phụ nữ châu Á nghe thấy Mộ Vi Lan nói chuyện bằng tiếng Trung, cô ấy lập tức nở một nụ cười trên môi và nói bằng tiếng Trung: "Vậy là chúng ta là đồng hương.
Thật tình cờ.
Tôi cũng là người Trung Quốc." App
Mộ Vi Lan sửng sốt, nhìn Phó Hàn Tranh, Phó Hàn Tranh giải thích: "Cô ấy muốn ở nhờ qua đêm."
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh như có ý là em coi đó mà tính.
Nếu Mộ Vi Lan đồng ý, thì anh cũng chẳng có vấn đề gì, nếu Mộ Vi Lan không đồng ý, thì anh cũng sẽ không đồng ý.
Người phụ nữ rất biết quan sát thái độ, vừa nhìn một cái thì biết rõ mọi quyền quyết định đều nằm trong tay Mộ Vi Lan, rồi cô ta nhìn Mộ Vi Lan bằng ánh mắt đáng thương: “Cô gái tốt bụng, cầu xin cô cho tôi ở nhờ qua đêm nay, tôi có thể trả tiền ăn tiền ở cho cô.
Trời tối như vậy, thực sự tôi không biết đi đâu mà tìm khách sạn cả."
Mộ Vi Lan mềm lòng, sắc mặt cũng mỏng đi, hơn nữa đối phương còn là đồng hương người Trung Quốc, tất nhiên cô cũng không ngại từ chối, vô thức nhìn Phó Hàn Tranh rồi hỏi: "Hay là chúng ta cho cô ấy ở