Bà chủ đưa một chiếc bao cao su chưa mở màu hồng ra: “Mười lăm nghìn một cái, muốn không?”
“Không cần.”
"Không cần!"
Lần này, hai người đồng thanh đáp.
Bà chủ cất bao cao su đi, liếc nhìn họ và nói: “Hừ, không cần thì không cần, hét lên làm gì?"
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn bà chủ, cầm thẻ phòng và kéo Mộ Vi Lan đi về phía phòng nghỉ.
Chính sách con thứ hai của nhà nước sớm đã được mở rộng, cần bao cao su để làm gì chứ?
Sau khi vào phòng, Mộ Vi Lan mới nhận ra chiếc giường nhỏ mà bà chủ nói là nhỏ như thế nào, nó còn nhỏ hơn cả chiếc giường trong phòng bệnh ở trạm y tế trên núi!
Rõ ràng là phòng tình nhân, mà giường lại nhỏ như thế này. Bà chủ này rõ ràng là muốn để khách phải thuê hai phòng, lừa tiền hay sao!
Mộ Vi Lan liếc nhìn Phó Hàn Tranh và dò hỏi: “Hay là tôi thuê thêm một phòng khác nhé?"
Cô đang định ra ngoài, đôi bàn tay to lớn của anh đã nắm chặt lấy cánh tay cô và kéo cô lại: “Không cần."
“Vậy, vậy tối nay anh ngủ ở đâu?"
Phó Hàn Tranh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh: “Sao, cô muốn để tôi ngủ dưới nền đất?”
Cô nào dám chứ!
"Hay, hay là để tôi nằm dưới đất đi!"
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy một chiếc sofa nhỏ trong phòng: “Tôi ngủ trên ghế sofa là được rồi!"
Cô đang định nằm xuống ghế sofa, Phó Hàn Tranh ấn cô vào tường, và áp người lại gần cô!
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, trong không gian chật hẹp này, hơi thở của anh bao trùm lấy cô. Mộ Vi Lan co rúm người, không dám di chuyển, cô giọng nói trầm trầm của anh vang lên: “Đến những điều thân mật hơn còn từng làm rồi, ngủ cùng một giường thì đã làm sao, ngại ngùng rồi à?"
Cô tưởng rằng anh đang nói tới lần thân mật xảy ra vào đêm say rượu ở quán bar nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Thực ra, cô thực sự không nhớ những gì đã xảy ra tối hôm đó, thậm chí cô còn không chắc cô và Phó Hàn Tranh rốt cuộc đã làm chuyện đó hay chưa.
Cô né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, cho đến khi anh lên tiếng: “Đi tắm đi.”
Cô ngoan ngoãn “ừm" một tiếng rồi nhanh chóng chui vào phòng tắm. Khi Mộ Vi Lan vào phòng tắm, điện thoại di động của Phó Hàn Tranh reo lên. Người gọi đến là Hướng Nam Tây
"Alo, chị dâu.”
Hướng Nam Tây ngập ngừng hỏi: "Hàn Tranh, anh...anh tìm thấy Vi Lan chưa?”
Phó Hàn Tranh điềm tĩnh đáp lại: “Ừm, cô ấy ở cùng tôi."
“Cô ấy, cô ấy không sao chứ?”
"Không sao, chúng tôi rất ổn.”
Hướng Nam Tây sững sờ ở đầu dây bên kia. Trong điện thoại, giọng nói phấn khích của Tiểu Đường Đậu vang lên: “Thím ơi, cháu có thể nói chuyện với bố được không? Thím? Thím..."
Hướng Nam Tây giật mình, đưa điện thoại cho Tiểu Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu cầm điện thoại, vui vẻ gọi Phó Hàn Tranh: “Bố! Con nhớ bố lắm!”
"Bố cũng rất nhớ Đường Đậu.”
Cô bé lập tức hỏi: “Bố! Mộ Mộ đâu? Con muốn nói chuyện với Mộ Mộ!"