Phó Hàn Tranh đưa họ đến nhà hàng đắt nhất ở Bắc Thành, chọn một vị trí cạnh cửa sổ, là vị trí đẹp nhất để ngắm trọn cảnh đêm tuyệt vời của Bắc Thành.
Trên đường đi, Mộ Vi Lan kêu Phó Hàn Tranh dừng xe để đưa Tiểu Đường Đậu đi chọn chiếc bánh sinh nhật mà cô bé yêu thích nhất. Sau khi các món ăn được mang lên, Mộ Vi Lan mở chiếc bánh sinh nhật, thắp nén và hát bài hát chúc mừng sinh nhật với Tiểu Đường Đậu. Còn về Phó Hàn Tranh, anh dựa nửa người vào ghế, một tay dựa lên ghế Tiểu Đường Đậu, không hát một câu.
Có thể việc hát bài hát chức mừng sinh nhật không phù hợp với khí chất của Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan cũng không quan tâm đến anh, sau khi cô hát bài hát sinh nhật với Tiểu Đường Đậu xong, cô mỉm cười nói: “Đường Đậu, mau ước đi.”
Tiểu Đường Đậu đội mũ sinh nhật, cô bé nắm tay và nhắm mắt lại, nói một cách đáng yêu: “Con hy vọng bố, Mộ Mộ và Tiểu Đười Đậu sẽ bên nhau mãi mãi!”
Mộ Vi Lan sững sờ, cô không ngờ ước nguyện của cô bé là điều này. Nhưng mà, có lẽ cô sẽ khiến cô bé phải thất vọng rồi. Cô và bố cô bé chỉ là vợ chồng giả, sớm muộn sẽ phải chia xa.
Mộ Vi Lan lấy cây nến ra, Phó Hàn Tranh nắm tay Tiểu Đường Đậu cắt bánh sinh nhật cùng cô bé. Một bữa ăn tràn đầy sự ấm áp, ấm áp đến mức có một khoảnh khắc Mộ Vi Lan nghĩ rằng họ thực sự là một gia đình ba người”.
Sau bữa tối, Mộ Vi Lan tưởng rằng Phó Hàn Tranh sẽ lái xe về nhà, nhưng hướng của chiếc Spyker lại không phải là biệt thự của nhà họ Phó.
"Chúng ta đang đi đâu thế?”
Phó Hàn Tranh trả lời nhẹ nhàng: “Đến công viên giải trí."
Tiểu Đường Đậu vừa nghe thấy công viên giải trí, hai mắt cô bé sáng bừng: "Ồ! Cuối cùng bố cũng đồng ý đưa con đến công viên giải trí rồi!”
Mộ Vi Lan cũng bất ngờ, người nghiêm túc như Phó Hàn Tranh lại cùng cô và Tiểu Đường Đậu đến công viên giải trí.
Đến công viên giải trí, Mộ Vi Lan bế Tiểu Đường Đậu ngồi lên đu quay. Phó Hàn Tranh không lên, anh đứng hút thuốc cách đó không xa.
Mộ Vi Lan cũng không làm khó anh, nghĩ đến việc một người đàn ông ba mươi tuổi chạy đến ngồi đi quay cùng cô và Tiểu Đường Đậu, cảm thấy rất kỳ lạ...
Sau khi ngồi đu quay xong, Mộ Vi Lan dắt Tiểu Đường Đậu đến, Phó Hàn Tranh đã dập tắt điếu thuốc, đôi mắt đen hơi nheo lại: “Còn muốn chơi gì nữa không?"
Lời nói, rõ ràng là đang hỏi Tiểu Đường Đậu, nhưng anh lại nhìn Mộ Vi Lan
Có lẽ là do đôi mắt của anh quá nóng bỏng nên khiến cô vô thức lẩn tránh.
Tiểu Đường Đậu chỉ vào vòng quay mặt trời, cô bé hào hứng nói: “Bố! Con muốn chơi cái đó!"
Đi đến dưới vòng