Mười giờ sáng hôm sau, khi Mộ Vi Lan bước vào tập đoàn Phó Thị đã nhìn thấy rất nhiều người cầm hồ sơ xin việc tập trung xếp hàng ở sảnh tầng một. Và lạ hơn nữa là 99% trong số đó đều là phụ nữ, trẻ trung và xinh đẹp.
Mộ Vi Lan hơi nhíu mày. Hôm nay là ngày gì mà nhiều người đến phỏng vấn quá vậy?
"Xin hỏi, các cô ở đây đều đến để phỏng vấn sao?"
Một cô gái mặc một chiếc váy ngắn màu hồng có thể vắt ra nước liếc nhìn Mộ Vi Lan: "Cô cũng đến phỏng vấn? Cô ăn mặc như một ni cô già, cô thấy rằng cậu Phó có thể thích cô được sao?"
Mộ Vi Lan liếc nhìn bộ đồ mình đang mặc bộ đồ cô mặc là kiểu ăn mặc tiêu chuẩn nhất trong buổi phỏng vấn. Chiếc áo sơ mi trắng được nhét trong chiếc váy bao hông. Một đôi giày cao gót 3cm, trông rất lão luyện và thông minh, tại sao lại giống như ni cô rồi?
Phía bên kia, có nhân sự đến sắp xếp, đôi mắt đằng sau cặp kính gọng đen không thể che giấu sự khinh miệt: “Trật tự đi, tổng giám đốc Phó ghét nhất là người phụ nữ ồn ào. Các cô xếp hàng, phân nhóm đi theo tôi vào thang máy đến tầng 66 để phỏng vấn."
Mộ Vi Lan vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cô gái phía sau vội vàng đẩy cô về phía thang máy: “Này! Cô có đi không thế! Không đi thì đừng ngáng đường!”
Nhân sự cau mày nhìn Mộ Vi Lan và cô gái: “Chen cái gì mà chen! Cô tưởng rằng chen lên tầng 66 là có thể phỏng vấn thành công hay sao?"
Trên đường đi, bầu không khí thật là kì lạ. Mộ Vi Lan đứng giữa một nhóm phụ nữ ăn mặt xinh đẹp lộng lẫy và trang điểm đậm, cảm thấy có gì không đúng.
Phỏng vấn nhà thiết kế mỹ thuật có cần phải ăn mặc như đi hẹn hò thế không?
Trong thang máy, gương mặt của cô gái nào cũng được trang điểm xinh đẹp, rút hộp phấn nhỏ để chỉnh lại lớp trang điểm vốn đã rất đẹp.
Khi thang máy lên đến tầng 66, cánh cửa “ding dong” mở ra.
Mộ Vi Lan bị đẩy ra, đi theo đoàn vào phòng phỏng vấn.
Qua cửa kính thủy tinh trong suốt, Mộ Vi Lan nhìn thấy đội hình phỏng vấn. Ba giám khảo và hai thư kí bên cạnh, riêng đội hình này cũng đủ để khiến mọi người rùng mình.
Phó Thị đối với nhân viên ở phòng sáng tạo mỹ thuật còn kiểm tra nghiêm ngặt như thế? Vậy nếu xin ứng tuyển vị trí quản lý và giám đốc trở lên thì chẳng khác nào giống như vượt qua cấp độ trò chơi, mỗi ván phải vượt qua?
Mấy cô gái ngồi phía sau cô toát mồ hôi, nhỏ tiếng bàn luận: "Tôi nghe nói tổng giảm đốc Phó tốt nghiệp ở trường Ivy League nổi tiếng, còn tôi chỉ tốt nghiệp ở một trường đại học bình thường, liệu tổng giám đốc Phó có để ý đến tôi không?"
“Học vấn có là gì, điều mà đàn ông thích nhất là gương mặt và vóc dáng của phụ nữ, còn có....kĩ năng trên giường."
Bốn từ cuối cùng được nói rất nhỏ, nhưng Mộ Vi Lan vẫn nghe thấy rõ, cô khẽ mỉm cười.
Xem ra bọn họ không phải là đến ứng tuyển vị trí nhà thiết kế, mà là đến ứng tuyển làm bạn gái của tổng giám đốc Phó?
Cánh cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái mặc chiếc váy đen của Givenchy bước ra. Có vẻ như cuộc phỏng vấn rất tốt, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ngẩng cao, khoanh tay đứng nhìn những cô gái khác đang đứng trước cửa: “Các cô thực sự cho rằng xinh đẹp dáng ngon là đủ rồi? Có vô số cô gái xinh đẹp ở bên cạnh tổng giám đốc Phó, các cô như vậy chẳng qua chỉ là chiếc lá xanh. Tổng giám đốc Phó có thể thích phải giống như tôi, gia đình tốt, học vấn cao, là người con gái có đầu óc. Tôi khuyên các cô, tốt nhất là nên tự biết lượng sức mình!" Cập nhật nhanh nhất trên truyện88.
Câu nói vừa dứt, một nữ thư ký bước ra khỏi phòng và nói: “Người tiếp theo."
Mộ