Mộ Vi Lan bị Phó Hàn Tranh vác trên vai, đi thẳng đến phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc.
Phó Hàn Tranh ném người phụ nữ trên vai xuống chiếc giường êm ái trong phòng nghỉ. Mộ Vi Lan nhanh chóng bò dậy định chạy đi, Phó Hàn Tranh đá cánh cửa phòng nghỉ, nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lại.
"Không muốn tiếp tục leo cầu thang thì ngoan ngoãn ở đây đi."
Cô thà leo cầu thang còn hơn ở trong phòng với anh, OK!
Đang bực bội, một bàn tay to lớn chạm vào trán Mộ Vi Lan, cô vô thức lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn anh.
Phó Hàn Tranh khựng lại, anh dừng như hiểu cô đang sợ điều gì, anh mím môi và lạnh lùng nói: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với người tàn tật.
Người tàn tật?
Nếu không phải tại anh, cô làm sao có thể trở thành người tàn tật được chứ? Anh còn không biết xấu hổ à?
Mộ Vi Lan đẩy tay anh ra: “Anh đưa tôi tới đây làm gì? Tôi còn công việc chưa làm xong. Nếu anh không còn việc gì khác, tôi đi trước đây!"
“Mộ Vi Lan, tức giận với tôi cũng phải có giới hạn!"
Đôi mắt đen trầm lặng của anh nhìn cô chằm chằm.
Mộ Vi Lan cười mỉa mai: “Tôi không giận anh, anh bao che việc Hướng Nam Tây bắt cóc tôi, chuyện này chưa xong đâu!”
Nói xong, cô đứng dậy định rời đi. Phó Hàn Tranh nhíu mày mất kiên nhẫn, anh kéo cô trở lại giường: “Nếu cô không nghe lời, tôi không dám đảm đảo tôi sẽ không làm chuyện gì trái với lệ thường đâu."
Trái với lệ thường?
Chuyện anh làm tối qua với cô vẫn chưa quá hay sao?
“Hừ, sao thế, lẽ nào anh muốn cưỡng hiếp tôi một lần nữa?"
Hai từ “cưỡng hiếp" nghe vô cùng chói tai, đôi mắt của người đàn ông lóe lên một chút giận dữ, nhưng vẫn nín nhịn và chế giễu cô: "Xem ra cô rất muốn tôi cưỡng cô thêm một lần nữa?"
“Biến thái!”
Cô giơ tay lên, một cú tát bực bội bay tới bị Phó Hàn Tranh nắm lại trong không trung. Anh giữ cổ tay mảnh khảnh của cô và từ từ cầm tay cô. Đôi mắt lặng im như nước chăm chú nhìn cô, rõ ràng cô vẫn đang tức giận, nhưng lại bị làm mất hết bình tĩnh, cô chỉ nghe thấy anh nói: “Ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi họp trước."
Sau khi Phó Hàn Tranh rời đi, Mộ Vi Lan nằm trên giường vô cùng mệt mỏi, cô lẩm bẩm trong lòng. Anh kêu cô đừng đi, tại sao cô không đi chứ, nhưng mà chiếc giường này thực sự mềm mại và thoải mái. Cô quá mệt, ôm gối một lúc liền ngủ thiếp đi.
Phó Hàn Tranh ra khỏi phòng nghỉ, anh dặn dò Từ Khôn: “Đến hiệu thuốc mua một tuýp thuốc mỡ."
Từ Khôn nhất thời chưa kịp phản ứng: "Hả? Boss, anh bị thương ở đâu? Mua loại thuốc mỡ nào?"
"Thuốc bôi vết thương.”
Từ Khôn “ô" một tiếng, nhưng vẫn còn mơ hồ. Khi anh bước đến cửa văn phòng, Phó Hàn Tranh cau mày và nhắc nhở thêm: “Phụ nữ dùng.”
Từ Khôn ngay lập tức hiểu ra, anh gật đầu liên tiếp, nụ cười đầy ý tứ. Hóa ra là muốn anh đi mua loại thuốc đó...
Như vậy là, sáng nay Mộ Vi Lan ngất