"Ây dô, chị gái, chị cũng đến đây mua xe à? Chị ưng chiếc xe nào rồi, với tình hình hiện giờ của chị, chị có mua nổi một chiếc xe hay không?"
Với thân phận "bà Phó" giả của cô, làm sao có thể mua nổi một chiếc xe chứ?
Mộ Vi Lan cong môi, tự nhiên đáp: "Tôi không mua nổi, đến xem cũng không được à?”
Thẩm Uyển Yêu vuốt mái tóc, cười khẩy nói: “Không mua được thì đừng xem nữa. Có xem thì chị cũng có mua được đâu."
Đang nói chuyện, một người quản lý đi đến, kính cẩn cúi đầu với Thẩm Uyển Yêu: “Cô Thẩm đến lấy xe à. Chiếc xe của cô còn phải đợi thêm hai ngày nữa, đây thực sự là lỗi của chúng tôi đã làm việc không nhanh nhẹn. Cô rộng lượng đừng chấp chúng tôi, tiểu Lý, còn không mau xin lỗi cô Thẩm?"
Nhân viên hướng dẫn mua hàng không thể đắc tội với Thẩm Uyển Yêu, đành cúi đầu xin lỗi: “Cô Thẩm, tôi xin lỗi, mong cô hãy kiên nhẫn chờ đợi."
Tâm trạng của Thẩm Uyển Yêu cực kỳ tốt, cô ta sờ chiếc nhẫn kim cương trên tay và nói: “Hai ngày thì hai ngày, dù sao tôi cũng không vội, tôi vẫn còn có xe khác để lái."
Người quản lý vội vàng nói theo: "Vâng vâng, cô Thẩm gia đình giàu có, trong nhà có nhiều xe sang cũng là chuyện đương nhiên. Lái chiếc xe nào còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của cô."
Thẩm Uyển Yêu đắc ý hơn khi được tâng bốc, cô ta nhướn mày và nhìn Mộ Vi Lan với ánh mắt khinh bỉ: “Quản lý Triệu, anh tiếp đón những loại nghèo nàn như chị ta, nếu khách quý khác đến, chắc chắn sẽ cảm thấy cửa hàng của các anh thấp kém. Tôi khuyên các anh, vì lợi ích kinh doanh của cửa hàng, lần sau đừng tiếp đón những loại người như vậy nữa.”
Người quản lý liếc nhìn Mộ Vi Lan từ đầu tới chân một cách thô lỗ, anh ta thấy trên người cô không có lấy nổi một món hàn hiệu, đến cả chiếc túi xách trên tay cũng không nhìn được ra là của thương hiệu nào, không chừng là đồ mấy chục đồng mua trên mạng cũng nên. Anh ta nói với Mộ Vi Lan: "Cô gái, nếu cô không mua xe, xin vui lòng rẽ trái và đi ra ngoài, chúng tôi còn phải tiếp đón khách quý."
Mộ Vi Lan cười khẩy: "Ai nói tôi không mua được xe?"
Thẩm Uyển Yêu phản bác lại: "Chị đừng tưởng tôi không biết chị và tổng giám đốc Phó chỉ là diễn kịch mà thôi. Tôi không tin tổng giám đốc Phó sẽ chi tiền cho loại phụ nữ như chị.”
"Ai nói tôi phải tiêu tiền của đàn ông? Tôi không giống như ai đó, tiền, là do tôi tự mình kiếm được. Tôi không cần phải dựa vào việc lừa tiền cứu mạng của nhà người khác rồi ra ngoài khoe mẽ, thể hiện mình giàu có."
"Chị! Chị nói ai lừa tiền đấy!”
"Ai lừa tiền thì tôi nói người đấy, tôi cũng không nói cô Thẩm đây lừa tiền, cô Thẩm nổi giận làm gì chứ?"
Thẩm Uyển Yêu siết chặt nắm tay: “Hừ, tôi thấy chị chỉ đang phét lác mà thôi! Nếu chị nói chị có thể mua được chiếc xe đạp ở đối diện thì tôi còn tin. Những chiếc xe ở đây rẻ nhất cũng đáng giá một tỷ. Mộ Vi Lan, chị tưởng tôi không biết trong túi chị có mấy đồng bạc lẻ hay sao?"
Mộ Vi Lan cười khẩy, cô chỉ tay vào chiếc Audi trắng có giá khoảng ba tỷ: "Quản lý, tôi muốn chiếc xe đó!"
Thẩm Uyển Yêu và người quản lý đều hết sức kinh ngạc.
Người quản lý nhắc nhở: “Cô gái, chiếc