Kể câu chuyện cổ tích có gì mà không biết?
Đọc theo sách cũng không biết sao?
Mộ Vi Lan lái chiếc xe Audi màu trắng vội vã trở về nhà họ Phó. Khi đến phòng của Tiểu Đường Đậu, cô nhìn thấy cả người lớn và trẻ nhỏ đều ở đó. Cô bé cầm Ipad ngồi trên giường xem phim hoạt hình. Còn về người lớn.....anh ngồi bên cạnh giường xem điện thoại, cũng không biết đang xem tin tức hay tài chính.
“Tiểu Đường Đậu, con vẫn chưa ngủ à?"
Mộ Vi Lan liếc nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi phút.
Cô bé nghe thấy tiếng của Mộ Vi Lan, lập tức ngẩng mặt lên: “Mộ Mộ!" Phó Hàn Tranh hờ hững hỏi: “Về rồi à?"
Mộ Vi Lan gật đầu: “Ừm, tôi...tôi về kể chuyện cho Tiểu Đường Đậu, vẫn...vẫn kịp chứ?"
Tiểu Đường Đậu tràn đầy năng lượng, cô bé đứng trên giường và ôm lấy cổ Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, con và bố đợi mẹ về lâu lắm rồi. Con xem phim hoạt hình mỏi mắt lắm rồi đó.”
Mộ Vi Lan ôm chầm lấy cô bé, trong lòng có chút ngạc nhiên và liếc nhìn Phó Hàn Tranh.
Anh ấy...cũng đang đợi cô sao?
Anh đứng dậy, vẻ mặt hơi lạnh lùng: “Cô kể chuyện cho Tiểu Đường Đậu đi, tôi còn có việc phải xử lý."
Khi Phó Hàn Tranh bước đến cửa, Tiểu Đường Đậu đột nhiên nói: “Bố, bố đã đợi Mộ Mộ cả buổi tối rồi, tại sao Mộ Mộ vừa về bố lại đi? Chúng ta cùng nghe Mộ Mộ kể chuyện có được không?"
Khuôn mặt của Mộ Vi Lan nóng bừng, anh thực sự đợi cô về sao?
Sắc mặt anh có vẻ hơi lúng túng, anh giơ tay lên che miệng và khẽ hôn: "Bố không thích nghe kể chuyện."
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng của Tiểu Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu chơi đùa với mái tóc dài của Mộ Vi Lan và nhẹ nhàng nói: “Mộ Mộ, bố đang mắc cỡ sao?"
"Hả...có lẽ bố con thực sự không thích nghe kể chuyện."
Phó Hàn Tranh làm sao có thể mắc cỡ được. Nếu anh biết ngại ngùng, vậy tại sao anh có thể làm chuyện không thể nào diễn tả được với cô chứ?
Những hình ảnh không thể miêu tả được đột nhiên hiện lên trong tâm trí cô khiến cô đỏ mặt và tim đập loạn xạ. Cô lập tức ôm Tiểu Đường Đậu ngồi xuống giường, bắt đầu kể chuyện để phân tán sự chú ý.
Phó Hàn Tranh đứng bên cạnh cửa sổ trong phòng sách, khi anh nhìn thấy chiếc xe Audi màu trắng, anh lập tức nhíu mày.
Phó Hàn Tranh gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia rất lâu mới nghe điện thoại, và trong điện thoại nghe tiếng rất ồn ào.
“Alo, cậu? Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi gọi điện cho cháu thế?”
Phó Hàn Tranh hỏi: “Tối nay cháu đi ăn với ai đấy?"
"Bạn thân của cháu, còn có bạn trai cháu nữa, có chuyện gì vậy?"
Như vậy là tối nay Mộ Vi Lan không chỉ ăn tối với Diệp Quả mà còn cùng một người đàn ông khác nữa.
Diệp Quả ngạc nhiên: “Cậu, không đúng, sao cậu biết tối nay cháu đi ăn với người khác?"
Phó Hàn Tranh hừ một tiếng: “Một năm ba trăm sáu lắm ngày, có ngày nào cháu không ăn ở ngoài?"
Diệp Quả