Lối vào phòng giam tối tăm ẩm mốc, mấy ngọn đèn leo lét trên tường càng góp phần tăng thêm sự đáng sợ cho nơi đây.
Không khí bốc lên mùi tanh tưởi của máu, Trì Ngưng cảm thấy không thoải mái, bất giác đưa tay bịt mũi.
Cô đảo mắt quét một vòng, phòng giam của Ninh gia rất rộng, ước chừng phải có vô số buồng giam riêng lẻ.
Có lẽ vì phòng giam này được xây dựng dưới lòng đất, quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời nên không gian cực kì âm u và lạnh lẽo...
Dọc đường đi, Trì Ngưng nhìn thấy mấy tên thuộc hạ lạ mặt đang dùng hình tra tấn những người bị giam giữ, tiếng la hét thảm thiết vọng vào tai khiến gan bàn chân cô lạnh toát.
Có lẽ Ninh Diệp đã cảm nhận được tâm trạng của cô, hắn quay đầu, lặng lẽ nắm tay cô trấn an.
Trì Ngưng nhìn hắn, hạ giọng: "Em không sao!"
Lúc nãy, chính cô là người đã đưa ra đề nghị muốn theo Ninh Diệp xuống phòng giam, vì vậy cô không thể để hắn thấy vẻ hối hận trên mặt cô được.
Mặc dù bây giờ trong lòng cô có chút kinh hãi, nhưng chỉ cần có người đàn ông này bên cạnh, cô không sợ...
Hàn Thiết đi đằng trước, hắn mở cửa buồng giam, ra hiệu cho tên thuộc hạ lui ra ngoài rồi cung kính nói với Ninh Diệp: "Lão đại, Ninh Thế Thân ở đây!"
Trì Ngưng chột dạ, cô lo lắng Hàn Thiết sẽ nhìn thấy hành động thân mật của hai người, trong tích tắc liền dùng sức tách bàn tay mình ra khỏi tay Ninh Diệp.
Người đàn ông thoáng chốc sầm mặt, không vui mà nhìn cô.
"Lão đại, vào thôi!"
Trì Ngưng mím môi, cắn răng nói với hắn.
Hàn Thiết không mảy may phát hiện ra điều gì lạ thường, hắn đứng cạnh cửa, chờ đợi hành động của Ninh Diệp.
Đột nhiên, tiếng chửi rủa ầm ĩ từ bên trong vang lên: "Ninh Diệp! Tên khốn kiếp, có giỏi thì thả tao ra, tao là chú của mày...!Sao mày dám cho mấy con chó kia hành hạ tao? Mày không thấy có lỗi với ba mẹ mày à?"
Ninh Thế Thân bị một cái xích sắt thô to còng vào giữa cổ và tay chân, theo động tác di chuyển của ông ta, tiếng kim loại va chạm nặng nề vang lên, từng tiếng từng tiếng như đang đâm vào màng nhĩ Trì Ngưng, khiến tai cô có cảm giác ù ù.
Bấy giờ Ninh Diệp mới chậm rãi bước vào, hắn bình tĩnh nghe Ninh Thế Thân thao thao bất tuyệt, ánh mắt lóe lên tia chết chóc kinh người, chợt giơ chân đá mạnh vào quai hàm ông ta.
Tiếng chửi bới om sòm được thay thế bởi tiếng xương gãy rắc rắc, Ninh Thế Thân ngoẹo cổ về một bên, hai mắt long sòng sọc tràn ngập sự không cam tâm.
Gương mặt ông ta tái mét như tro tàn, hơi thở nghẹt lại trong cổ họng khiến lồ ng ngực bắt đầu phập phồng dữ dội.
"Chú hai, chú không có tư cách nhắc đến ba mẹ tôi...!Cái chết của họ chẳng phải do một tay chú gây nên sao?"
Ninh Diệp cười gằn, trên người là hơi thở lạnh băng, bàn tay cường tráng nắm lấy chiếc cằm của Ninh Thế Thân bóp mạnh.
Ninh gia từ trước đến giờ vốn rất ít con, vì để đảm bảo cho sự phát triển thuần túy của gia tộc mafia, gia chủ các đời đều chỉ sinh tối đa hai đến ba người.
Ông bà nội của hắn chỉ sinh hai người, là Ninh Thế Thân và người ba đã qua đời của hắn-cũng là người được kế thừa chức vị đầu não Ninh gia...!Nếu như không có lời gợi ý của Ninh Thế Thân, ông bà và ba mẹ, những người thân thiết với hắn nhất cũng sẽ không đi du lịch ở Zurich rồi gặp tai nạn đáng tiếc.
Mặc dù Ninh Diệp đã điều tra ra việc này không có một chút dính dáng đến Ninh Thế Thân, nhưng ai mà biết được, ông ta có động tay động chân không...!Hắn không tin đó chỉ là một vụ tai nạn đơn thuần, dù sao Ninh Thế Thân cũng đã thèm khát vị trí mà ba hắn ngồi lâu rồi.
Và bây giờ, đến lượt hắn, ông ta vẫn còn giữ