Mĩ Lệ tháo đôi găng tay dính đầy máu ra, coi như không nhìn thấy cử chỉ vừa rồi của Ninh Diệp.
Cho dù không muốn tin thì Mĩ Lệ cũng phải tin.
Cô ta đã hết hi vọng rồi, tình yêu của lão đại đã hướng về người khác...
Trong mắt hắn, có lẽ cô chỉ là một thuộc hạ mà thôi, một thuộc hạ không hơn không kém...
Mĩ Lệ nở nụ cười chua chát rồi quay mặt nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài...!Ánh trăng vằng vặc như một thứ ánh sáng kì lạ đang phơi bày từng chút, từng chút một tâm tư của mỗi người...
"Lão đại, kẻ ra tay với Trì Ngưng là một sát thủ cấp S thuộc Thiên Tâm Môn.
Hôm nay hắn ta đến đây là để ám sát Lý Tuân-thủ lĩnh Lý gia, có lẽ do bị Trì Ngưng phát hiện nên muốn giết người diệt khẩu..."
Bầu không khí yên ắng đột nhiên bị tiếng nói của Đường Tiêu xé rách.
"Đã chết chưa?"
"Hàn Thiết đã cho hắn uống thuốc giải và cầm máu, tạm thời vẫn giữ được mạng sống..."
"Giày vò hắn thật tốt! Không được để hắn chết dễ dàng." Ninh Diệp lạnh lùng, ngữ khí hàm chứa sự tanh máu, "Thiên Tâm Môn và tất cả những gì dính dáng đến Thiên Tâm Môn, tiêu diệt toàn bộ!"
"Điều người từ châu Âu sang, ngay khi trời sáng lập tức rời đi." Ninh Diệp bổ sung thêm, hắn không muốn ở nơi này lâu.
"Vâng..." Đường Tiêu hơi kinh ngạc nhưng không dám nhiều lời.
Lão đại thực sự nổi giận rồi...!hắn biết...!lão đại vẫn đang ẩn nhẫn để không ra tay với Tiểu vương Sami.
Khóe mắt Đường Tiêu lướt qua bàn tay Ninh Diệp đang nắm lấy Trì Ngưng, không dám chần chừ thêm nữa liền nhấc chân cùng Mĩ Lệ rời khỏi.
...
Sau khi chứng kiến tên sát thủ bị người của Ninh Diệp mạnh bạo kéo đi, Địch Lung điềm tĩnh quay trở về phòng, gác chân đọc thông tin điều tra về Trì Ngưng và Đô Linh.
Trái ngược với trang tài liệu chi chít chữ điều tra về Đô Linh, trang tài liệu điều tra về Trì Ngưng chỉ vỏn vẹn có hai dòng ngắn ngủn...!Thật như đang tát vào mặt anh ta!
"Tại sao thông tin về Trì Ngưng chỉ có ngần này?"
Địch Lung lạnh giọng hỏi, nữ chủ nhân Ninh gia, ngoài cái tên và tuổi tác ra, hoàn toàn không có một chút manh mối quan trọng...
"Thuộc hạ bất tài, những gì liên quan đến Trì Ngưng đều đã bị mạng lưới của Ninh gia phong tỏa."
Thượng Quan Vệ cúi đầu nói.
"Bảo vệ kĩ như vậy?" Đáy mắt Địch Lung lướt qua một vệt nghi ngờ xen lẫn ngạc nhiên.
Phải là người phụ nữ như nào mới có thể khiến Ninh Diệp không tiếc hạ mình, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa...?
Địch Lung cười một cách khó hiểu, hắn xoay người đứng trước cửa sổ sát đất.
Ninh Diệp, đối thủ của hắn, cuối cùng cũng có ngày đem trái tim giao cho người khác sao?
...
Trời tờ mờ sáng, sương mù giăng khắp thành phố, một mảng trắng xóa dày đặc.
Ninh Diệp không dám ngủ, hắn ngồi bên giường thao thức suốt đêm, thỉnh thoảng lại giúp Trì Ngưng lau đi tầng mồ hôi rịn mỏng trên trán...
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, giống như là xô xát lẫn nhau.
Ấn đường của người đàn ông khẽ nhíu lại, hỏi vọng ra phía cửa: "Xảy ra chuyện gì?"
Đường Tiêu nghe thấy, quay lại đáp: "Lão đại, bọn thuộc hạ của Lý gia đã phát hiện Lý Tuân chết, bây giờ đang náo loạn với Tiểu vương Sami..."
"Kẻ nào ồn ào liền giết!"
Trên mặt Ninh Diệp hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, giờ phút này, người phụ nữ của hắn cần nhất là yên tĩnh, vậy mà đám người kia lại không biết điều, dám ở dưới mí mắt của hắn mà làm loạn...
"Vâng!"
Đang lúc Đường Tiêu chuẩn bị truyền đi chỉ thị của lão đại thì đột nhiên một tiếng tít kéo dài vang lên, thứ âm thanh chói tai như đâm thẳng vào màng nhĩ người nghe...
"Kiểm tra mau!"
Ninh Diệp vừa nói vừa giúp Trì Ngưng che tai...
Tiếng gõ máy tính lạch cạch vang lên, Đường Tiêu chậm rãi biến sắc, giọng điệu trở nên nghiêm trọng.
"Lão đại, phát hiện có phần tử lạ xâm nhập..."
Còn chưa nói xong, từ ống thông hơi trên trần nhà bỗng xì ra một làn khói đen, Đường Tiêu nhanh tay bịt mũi lại, gấp gáp nói: "Lão đại, có lẽ khách sạn này đã bị khống chế."
Cửa phòng bật mở, Ninh Diệp ôm Trì Ngưng trên tay, vẻ mặt không nao núng cũng không hoảng sợ, hắn nhấc chân tiến vào thang máy...
"Người của mình đã đến chưa?"
"Vài phút trước bọn họ thông báo đang gặp một chút trục trặc tại không phận Trung Đông, tạm thời không đi