Trời tảng sáng, những tia nắng hình rẻ quạt xuyên thủng lớp mây dày xốp.
Những hàng cây xanh ướt đẫm sương đêm, phiến lá đã bắt đầu ngả vàng...
Trì Ngưng ngoan ngoãn ngồi trong phòng ăn, tay vừa xúc tổ yến cho vào miệng, tai vừa nghe cuộc nói chuyện của mấy người đàn ông.
"Lão đại, đám người tấn công chúng ta hôm qua chỉ có số ít là tàn dư sót lại của Ninh Thế Thân, còn đâu chủ yếu là lính tinh nhuệ được thuê từ công ty quân sự tư nhân tại Mỹ.
Những tên lính đánh thuê này không biết tới nỗi sợ, chúng được huấn luyện chuyên nghiệp và bài bản, sẵn sàng nhận mọi công việc nếu được trả tiền hậu hĩnh.
Trong suốt quá trình lịch sử của mình, chúng đã tham gia vào gần như tất cả các cuộc xung đột vũ trang ở Ukraina, Trung Đông, Nam Mỹ và Châu Phi..."
Đường Tiêu nhìn Ninh Diệp rồi chậm rãi báo cáo.
"Người của Ninh Thế Thân vẫn còn? Đừng nói với tôi đây chỉ là sai sót!" Ánh mắt Ninh Diệp lóe lên một tia ẩn nhẫn, giọng nói lạnh lẽo khiếp người.
"Dưới trướng Ninh Thế Thân có một đội quân tinh anh do tên An điều khiển.
Tên này rất xảo quyệt, hơn nữa dựa theo tình hình trước mắt, có lẽ lão già kia đã lên kế hoạch từ trước, dự định chó cùng rứt giậu.
Tên An đó đã nắm được thời gian giao ca giữa những thuộc hạ gác cổng của chúng ta, sau đó lợi dụng sơ hở cho người đột nhập trạm gác rồi lẻn vào bên trong..."
Hàn Thiết áy náy, do chuyện ngày hôm qua hắn mới mò được đầu mối này, nếu không đã bỏ lỡ một vấn đề quan trọng.
"Tôi không cho phép sai lầm cơ bản này xảy ra thêm lần nào nữa, các chú liệu mà làm!" Vẻ mặt Ninh Diệp sa sầm, không nhanh không chậm nói.
"Thuộc hạ biết tội!" Đường Tiêu và Hàn Thiết đồng thanh cúi gằm mặt.
Bầu không khí có vẻ nghiêm trọng, Mĩ Lệ đẩy một tập hồ sơ ra, "Lão đại, đã có manh mối về công ty Iris Napo."
Ninh Diệp nhíu mày, điềm nhiên lật giở tập hồ sơ.
Trì Ngưng nghe đến cái tên Iris Napo thì giật nảy mình.
Sẽ không trùng hợp vậy chứ? Trước đó, có khoảng thời gian rảnh rỗi cô từng làm việc cho một công ty sở hữu cái tên y hệt...
"Địch Lung đã thành lập hệ thống tài chính có chức năng hoạt động giống ngân hàng ở Lourmarin thuộc ngoại ô Paris, miền Bắc nước Pháp.
Nhiệm vụ chính của ngân hàng này là rửa tiền bẩn thu được từ việc buôn bán m@ túy và các loại hình phạm tội khác.
Mà một trong những chủ thầu đầu tư có dính líu đến công ty này lại là Picasso, thủ lĩnh gia tộc Henry, một nhánh nhỏ mà Ninh gia đã thu nhận vào 5 năm trước..."
"Giỏi lắm!"
Đôi mắt Ninh Diệp lạnh như đá tảng, giọng nói âm u hàm chứa phẫn nộ.
Trong 2 năm hắn vắng mặt, nội bộ Ninh gia đã lần lượt làm phản, rất nhiều kẻ nảy sinh dã tâm muốn trèo lên đầu lên cổ hắn...
Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dường như bọn chúng đã quên mất Ninh Diệp từng là người như thế nào, quên mất bài học mà hắn từng dạy cho.
Ninh Diệp lau miệng, nhàn nhạt nói.
"Những chuyện tương tự không cần hỏi tôi.
Các chú toàn quyền xử lý!"
"Vâng ạ!"
Mĩ Lệ nói tiếp, có hơi suy tư.
"Nghe nói Địch Lung mời được một vị cao thủ nổi đình nổi đám từ một trang diễn đàn chứng khoán thế giới về làm cố vấn đầu tư.
Có điều, cuối năm ngoái người này đột nhiên biến mất, thuộc hạ không tài nào tra được danh tính thật..."
"Tiếp tục theo sát." Ninh Diệp đứng dậy, sải chân quay về phòng làm việc.
Trì Ngưng vội vã uống nước, cô nhanh chóng đuổi kịp người đàn ông, trong lòng tự nhủ mọi chuyện chỉ là trùng hợp...
...
Lúc này, phòng khách nhà chính Địch gia, thủ đô Mát-xcơ-va.
Trời đang đổ mưa tầm tã, trong không khí toàn mùi ẩm thấp dễ chịu...
Sau khi nghe Thượng Quan Vệ báo cáo về việc có sát thủ tấn công vào địa bàn Ninh gia, tâm trạng Địch Lung đột nhiên vui vẻ, hắn đắc ý ngồi cười trên ghế sofa.
"Không ngờ đây lại là kiệt tác của Ninh Thế Thân, tiếc là vẫn không làm gì được