Lệnh vừa ra, ruộng hoa anh túc tại Tam giác vàng của Địch Lung liền bị ngọn lửa của Ninh Diệp thiêu rụi.
Thiệt hại lần này phải nói là rất lớn, trước mắt nguồn thu nhập của Địch gia đã bị cắt đứt năm phần trăm.
Sau khi biết tin, Địch Lung đã nổi trận lôi đình, hắn không do dự mà đáp trả ngay lập tức.
Trụ sở cho vay nặng lãi của Ninh gia bị một nhóm người tấn công và đập phá, tất cả các khách hàng đều hoảng sợ bỏ của chạy lấy người, không một ai dám quay trở lại...!Chỉ qua một đêm, dường như vòng xáo trộn mới đã bắt đầu.
"Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?"
Tại nhà chính Ninh gia, Sicily.
Sắc mặt Ninh Diệp ẩn chứa thâm trầm.
Hắn gõ nhịp ngón trỏ lên mặt bàn, hai mắt lạnh lẽo như hàn băng, chậm rãi nói: "Nên làm thế nào thì làm thế đó, các chú không cần lo ngại."
Đường Tiêu, Hàn Thiết nghiêm túc gật đầu.
Còn Trì Ngưng ngoan ngoãn lắng nghe, suốt quá trình không nói câu gì.
Mặc dù động thái tranh đấu của hai nhà chỉ là diễn cho thế lực đằng sau xem thôi, nhưng những tổn thất và thiệt hại mang lại không phải là giả.
Khắp giới hắc đạo đều biết tình hình căng thẳng giữa Ninh gia và Địch gia, một số kẻ được thời lại thừa nước đục thả câu.
Ngày qua ngày, hết nơi này bị diệt lại đến nơi kia bị nổ tung.
Hỗn loạn là việc không thể tránh khỏi, các chi nhánh dây mơ rễ má dưới chân rục rịch liên hệ hợp tác với nhau, tuy nhiên chưa có lệnh của lão đại thì chưa một ai dám động tay động chân với đối phương...
Bẵng đi một thời gian, Ninh gia đột ngột ngừng việc buôn bán vũ khí.
Tin tức này chẳng khác nào một quả bom nổ chậm khiến cho các ông trùm hắc đạo cùng với chính phủ các nước như ngồi trên đống lửa, cả ngày chìm trong tâm thế lo lắng, sốt sắng.
Đủ mọi loại giả thiết được đặt ra, mọi người thi nhau đoán mò đoán non.
Có thể sắp tới sẽ có một cuộc giao tranh, đổ máu với quy mô rộng lớn, cho nên hai nhà mới ráo riết chạy đua vũ trang như thế...
Toàn bộ thế giới ngầm gấp gáp không thôi, chẳng ai bảo nhau, người nào người nấy tự trù tính trước đường lui cho mình, chỉ sợ bị vạ lây, ảnh hưởng.
Không ai biết cuộc chiến sẽ diễn ra lúc nào, tình thế sẽ xấu đi ra sao, vì vậy mọi người luôn sống trong sự thấp thỏm, bất an.
Trì Ngưng nhìn dãy số liệu trập trùng đang không ngừng biến động trên máy tính thì cảm thấy đau đầu.
Chiến tranh xảy ra, nền kinh tế chắc chắn phải đối diện với nhiều rủi ro nhất.
Mức tăng trưởng sụt giảm, dây chuyền cung ứng bị gián đoạn, hoạt động xuất-nhập khẩu xuất hiện "vết lõm", giá thuế quan tăng cao...!Kẻ trong bóng tối được lợi hay không thì không biết, nhưng trước mắt các ngành, cơ quan, đoàn thể đã hứng chịu thiệt thòi không nhỏ.
"Ninh Diệp, hai nhà thật sự đối địch sao?"
Trì Ngưng tắt máy tính rồi cẩn thận dò hỏi.
Cô nghĩ mọi chuyện không tệ đến mức phải đi vào bước đường này.
Nghe cô hỏi vậy, Ninh Diệp ngẩng đầu lên khỏi trang tài liệu, hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, lát sau mới nhàn nhạt đáp:
"Thật sự đối địch...!nhưng sẽ không ra tay đến tận đại bản doanh.
Mọi hành động bây giờ đều nhằm mục đích tạo nên sự hỗn loạn, và chỉ khi sự hỗn loạn này đạt tới mức độ nhất định, đối phương mất cảnh giác thì chúng ta mới có cơ hội lật ngược ván cờ.
Có lẽ sẽ không lâu nữa!"
Dứt lời, hắn cho cô một cái nhìn an ủi, tiếp: "Bây giờ đang là thời kì nhạy cảm, em hạn chế ra ngoài một chút, tìm Hàn Thiết tập võ đi!"
Vừa nghe đến tập võ Trì Ngưng liền giãy nảy, cô nắn mạnh hai đùi, bất mãn bày tỏ ý kiến, "Cho em nghỉ ngơi một ngày thôi không được à? Từ hôm