Bữa tối, trên bàn ăn.
Trì Ngưng vừa ăn vừa nghe đám Đường Tiêu thảo luận về chiếc USB, so với bọn họ, cô cũng tò mò không kém.
"Lão đại, dựa vào nguồn tư liệu có trong USB, thuộc hạ đoán đó là một loại công nghệ vũ khí mới.
Mà công nghệ này cũng chỉ đang trong giai đoạn nghiên cứu bí mật, chưa được đưa ra thị trường."
Đường Tiêu nhìn Ninh Diệp, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.
"Còn gì nữa?" Chân mày Ninh Diệp hơi chau lại, nhàn nhạt hỏi.
Đường Tiêu lắc đầu rồi mở miệng: "Trước mắt, nếu chỉ dựa vào nguồn tư liệu này thì rất khó điều tra.
Những thông tin trong đó chỉ là bề nổi, gần như không có tác dụng gì đối với việc nghiên cứu.
Thuộc hạ không thể biết nó xuất xứ từ đâu, hay cách thức hoạt động như thế nào..."
"Nói như vậy tức là chú không có cách nào phá giải?!"
"Vâng ạ, có lẽ thuộc hạ cần thêm thời gian..." Đường Tiêu dừng một chút, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng khẽ lóe: "Hoặc giả như chúng ta nắm trong tay toàn bộ công nghệ ấy."
Nghe xong, Ninh Diệp chỉ trầm mặc không nói gì.
Hiển nhiên vế sau Đường Tiêu cũng chỉ là nói suông.
Nếu thực sự nắm trong tay công nghệ này thì bọn họ cần gì phải lo lắng rồi cất công điều tra như vậy chứ.
"Hàn Thiết, Đường Tiêu, các chú phái thêm người thăm dò xem hiện tại có những gia tộc nào đang nghiên cứu vũ khí, sàng lọc thật kĩ càng, chỉ cần giống một chi tiết cũng không được bỏ qua.
Đặc biệt chú ý bên Smith tiên sinh, tôi nghi ngờ ông ta đang nắm trong tay loại kĩ thuật này."
Hàng trăm năm nay, việc Ninh gia phát triển lớn mạnh như vậy đều là nhờ nhóm vũ khí có một không hai trên thị trường với uy lực và sức công phá mạnh mẽ mà chỉ bọn họ mới sản xuất được.
Trên thế giới, dường như chưa một ai có thể vượt mặt bọn họ về mảng này.
Nhưng giờ đây, có kẻ đang âm thầm sở hữu và nghiên cứu một loại công nghệ nguy hiểm khác, Ninh gia lại hoàn toàn không có tin tức gì, đây là một vấn đề cực kì hệ trọng.
Điều này không chỉ đe dọa đến vị trí bá chủ vũ khí của Ninh gia mà trực tiếp hơn còn có thể đe dọa đến chính tính mạng của bọn họ.
Nếu không hành động nhanh thì e rằng thứ đợi chờ Ninh gia chính là cái chết và sự diệt vong...
Khi nghe nhắc đến Smith tiên sinh, những người ở đây đều không tránh khỏi sửng sốt.
Hàn Thiết và Đường Tiêu liếc nhau, đồng thời nhíu mày.
Mĩ Lệ nghiêng đầu, thanh âm ngưng trọng: "Lão đại, sao anh lại có chiếc USB này?"
Thấy ánh mắt Ninh Diệp hướng về phía một phía, Mĩ Lệ lập tức nhìn theo.
Nhưng ngay khi gương mặt của Trì Ngưng lọt vào mắt, gò má cô ta không hiểu sao lại bỏng rát dữ dội, những lời nói quyết liệt mà cô ta cố gắng quên đi lại được gợi ra trong đầu.
Từng câu từng chữ như nhát dao cứa vào lòng tự tôn của cô ta, khiến cô ta nhói đau...
Trì Ngưng chớp mắt, đoạn chậm rãi lên tiếng: "Thực ra, chiếc USB này là tôi đem về.
Lão đại chưa nói với mấy người hả?"
Nhìn vẻ mặt của đám Đường Tiêu, Trì Ngưng liền hiểu ngay.
Cô vừa lau tay vừa tiếp: "Trong khoảng thời gian tại Brazil, cụ thể hơn là khi đi gặp Smith tiên sinh, chiếc USB này đã bị ai đó bỏ vào túi của tôi mà tôi không hề hay biết.
Sau đó, lúc tôi đi giặt quần áo thì mới phát hiện..."
"Mọi chuyện đã xảy ra cách đây 2 tháng rồi." Đường Tiêu lẩm bẩm.
Hàn Thiết như vừa nghĩ đến cái gì, tròng mắt anh ta lóe sáng: "Trì Ngưng...!tôi nhớ hôm ấy cô đã rời khỏi quán bar và đi đâu đó tầm 30 phút, phải không?"
Hàn Thiết vừa dứt lời liền cảm thấy một cỗ uy áp đang trút thẳng xuống đầu mình.
Cổ hắn cứng đờ, chầm chậm quay đầu lại, tức thì bắt gặp ngay cái nhìn băng lạnh của Ninh Diệp.
Thôi chết! Hàn Thiết thầm chửi trong lòng, anh ta lỡ lời rồi...
Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe thấy một tiếng nói giận dữ:
"Sao tôi không biết gì?!"
Ninh Diệp dời mắt về phía Trì Ngưng, giọng điệu không hàm chứa một