Trong góc, hai tên thuộc hạ Ninh gia đang thấp giọng bàn luận.
"Người đâu mất rồi, chúng ta mau mau đuổi theo..." Một tên nói với vẻ gấp gáp, miệng không ngừng thúc giục tên mặt sẹo bên cạnh.
"Chỉ là một con ả liễu yếu đào tơ thôi mà, mày sợ cái gì? Nhìn đây, tao phải gửi cái này cho lão đại, để lão đại biết cô ta là hạng phụ nữ lăng loàn và lẳng lơ ra sao?! Hừ, giữa ban ngày ban mặt còn dám ôm ấp, gần gũi với đàn ông..."
Gã mặt sẹo nhìn tấm ảnh trên điện thoại rồi cười khềnh khệch, hai mắt tràn ngập khinh bỉ.
"Mày điên rồi, lão đại rất yêu người phụ nữ đó, nghe nói cô ta chính là nữ chủ nhân Ninh gia tương lai.
Mày đừng quên lần trước Jenny đã bị phạt nặng thế nào?"
"Muốn ngồi vào chiếc ghế nữ chủ nhân Ninh gia, cô ta không xứng.
Một ả đàn bà chỉ biết dùng thân thể đổi lấy sự sung sướng thì làm gì có tư cách...!Chỉ e một thời gian nữa, lão đại chơi chán rồi lại bỏ cô ta mà thôi." Gã cất chiếc điện thoại vào trong túi, nói, "Đi, quay về Ninh gia!"
Tên kia nhíu chặt mày, ném cho gã mặt sẹo một câu rồi chạy biến, "Mày muốn chết thì chết một mình, tao phải đi cứu cô ta..."
...
Tại ngoại ô, trong căn biệt thự rộng lớn mang nét cổ kính là một mảnh tối om.
Những bức tường trắng bám đầy rêu phong, xung quanh không người qua lại, im ắng như chốn bỏ hoang.
Nhìn bề ngoài nơi này có vẻ hoang phế nhưng thực ra bên trong lại khá sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi.
Tên lái xe nhanh chân chạy trước mở cửa cho Tinh Quân, sau đó ngay lập tức bật đèn.
Tinh Quân một đường bước vào, hắn nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống chiếc ghế trải da hổ, phủ áo khoác lên người cô.
"Tiểu Ngưng..."
Người đàn ông thốt lên khe khẽ, đoạn đưa tay gạt những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra.
Dưới ánh đèn, hắn thấy gương mặt cô nhỏ nhắn tinh xảo, nước da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, quả là càng nhìn càng hấp dẫn.
Sau quãng thời gian không gặp, cô dường như trở nên sắc sảo, mặn mà hơn, tính khí cũng...!hung dữ hơn.
Tinh Quân nhếch môi, hắn kìm lòng không đặng, toan cúi đầu hôn cô.
Nhưng khi môi hắn chỉ cách môi cô đúng 1cm thì cô bỗng choàng tỉnh, ánh mắt hốt hoảng như một con thú nhỏ.
"Bốp..."
Trì Ngưng dùng sức đẩy mạnh hắn ra, cô bật dậy, kéo giãn khoảng cách với người đàn ông.
"Đây...!đây là đâu?"
Tinh Quân nhìn cô với vẻ tiếc nuối, hắn dịu giọng giải thích, "Nhà tôi, em thích chứ?"
"Anh có biết hành vi của mình bây giờ chính là bắt cóc không?" Trì Ngưng cảnh giác quan sát hắn, gằn từng tiếng.
"Sao lại là bắt cóc? Chúng ta quen nhau mà, trưởng phòng Trì..." Tinh Quân ngả người ra ghế sau, trong mắt ánh lên vẻ lười biếng pha lẫn trống rỗng.
Trong tích tắc, Trì Ngưng liền híp mắt, cô nói: "Tinh Quân trước giờ không phải loại người thế này."
Người đàn ông trước mặt mang cho cô cảm giác không thể nhìn thấu và rất khó nắm bắt.
"Em hiểu tôi được mấy phần?!"
Ánh mắt Tinh Quân lóe lên tia buồn bã, không khách khí hỏi lại.
"Tôi mặc kệ, anh có thế nào cũng không liên quan đến tôi, thả tôi ra!" Trì Ngưng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như viên đạn.
"Em..."
Cánh môi Tinh Quân mấp máy, hắn dịch chuyển về phía cô.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của đàn ông.
Chỉ thấy gã lái xe hớt hải chạy vào rồi nói nhỏ bên tai Tinh Quân cái gì.
Tinh Quân phất tay, cực kì không hài lòng: "Đúng là vô tích sự, mỗi việc cắt đuôi cũng không xong! Đi, chuẩn bị một chút, nhanh chóng rời khỏi đây."
Tiếng bước chân xa dần, Trì Ngưng thu hồi tầm mắt, trong lòng ngầm tính toán.
Bây giờ, việc cô cần làm chính là kéo dài thời gian, chờ đợi Ninh Diệp tới cứu cô...
Trì Ngưng muốn tìm điện thoại, nhưng hình như cô đã đánh rơi mất rồi.
Cô mím môi, từ bỏ ý định này, chậm rãi dịch chuyển ra sau, "Anh định đưa tôi đi đâu?!"
"Em đi thì sẽ biết.
Yên tâm, tôi không làm hại em!"
"Không làm hại mà còn bắt tôi về đây? Tôi