Ở phía sau, Đường Tiêu và Mĩ Lệ nghe vậy thì âm thầm thở phào.
Bọn họ chỉ sợ lão đại sẽ vì một người phụ nữ mà phá hỏng mọi chuyện.
Phải biết, hiện tại Ninh gia đang trong giai đoạn nước rút, nếu như phát sinh cái gì ngoài ý muốn, e rằng những thế lực khác sẽ nắm lấy cơ hội mà "đục nước béo cò"...
Mặc dù đây là địa bàn của Ninh gia nhưng Tinh Quân cũng không phải loại người dễ động.
Anh ta là người con nuôi Kieran tin tưởng nhất, trong tình hình bất ổn như hiện nay, nếu xảy ra xung đột với gia tộc Smith thì chỉ sợ những kế hoạch đã đặt ra ban đầu sẽ bị đảo lộn, kết quả sẽ rất tệ hại.
Vì vậy, nếu không cần thiết thì Ninh gia sẽ hạn chế động tay động chân để giảm thiểu tổn thất, tập trung lực lượng đối đầu với Địch gia.
Việc Ninh gia và Địch gia đối đầu có thể là diễn, nhưng càng ngày động thái của hai bên càng thêm quyết liệt.
Khả năng xảy ra chiến tranh thật sự sẽ rất cao, cho nên bọn họ phải tính toán những điều có lợi nhất cho mình, tránh được bao nhiêu phần trăm rủi ro thì sẽ càng an toàn bấy nhiêu.
Ninh Diệp nói xong, hắn cúi người ôm ngang cô lên, cho Đường Tiêu một ánh mắt, chân dài rảo bước về phía chiếc xe xám bạc.
Đường Tiêu gật nhẹ đầu, sau khi căn dặn đám thuộc hạ xong, hắn liền nhanh chóng rút lui.
Đằng sau bức tường lớn, hai chiếc xe bọc thép quân dụng đứng sừng sững, hiên ngang.
Mĩ Lệ chậm rãi leo lên, hất cằm với Đường Tiêu: "Thu dọn mau thôi!"
Ánh mắt Mĩ Lệ dán lên chiếc xe sắp đi mất hút, trong lòng dấy lên từng hồi cảm xúc phức tạp.
Trận thế ngày hôm nay có thể nói là khá lớn.
Trong vòng 20 phút đồng hồ lão đại đã huy động hai chiếc xe bọc thép quân dụng cùng với một đội tinh anh của Ninh gia chạy đến vùng ngoại ô chỉ để ứng cứu một người phụ nữ...!Mà dường như Ninh Diệp còn có ý định tiêu diệt đối phương, nếu không phải trước đó Đường Tiêu lên tiếng khuyên can, chỉ e trận thế bây giờ sẽ cực kì khủng khiếp.
Mĩ Lệ cười chua chát, cô ta thua rồi, thua hoàn toàn!
Lão đại vì Trì Ngưng hi sinh nhiều như vậy, tình yêu ấy còn có thể là giả được sao?
Tinh Quân đứng im bất động, trơ mắt nhìn người con gái mình thích bị đưa đi.
Hắn cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Ninh Diệp..."
...
Trên xe ô tô.
Ninh Diệp mặt đen như than, hai mắt lạnh lùng nhắm nghiền.
Trì Ngưng ngước nhìn bộ dạng thờ ơ của hắn, thâm tâm vô cùng bối rối.
Người đàn ông này rốt cuộc đã ăn phải cái gì? Ngoại trừ lúc trước mặt Tinh Quân ra, cả quãng đường về nhà hắn chẳng thèm nói với cô câu nào...
"Này..." Trì Ngưng rụt rè gọi.
Thấy người đàn ông vẫn không chịu ban cho mình một ánh mắt, Trì Ngưng bèn nhíu mày, khoanh tay yên lặng quan sát.
Cô thử động não, muốn nghĩ xem bản thân đã phạm phải lỗi gì...!Không biết thì làm sao có cơ hội khua môi múa mép, không không, có cơ hội giải thích!
Ninh Diệp mặc dù nhắm mắt nhưng thực chất vẫn luôn chú ý từng nhất cử nhất động của cô.
Trong lòng hắn thầm mong chờ hành động của cô, nhưng ngoài tiếng gọi kia thì hình như không còn gì khác.
Hết rồi sao? Chẳng lẽ cô không biết là hắn đang giận?!
Chiếc xe rất nhanh đã tiến vào Ninh gia, yên ổn đỗ tại gara.
Vì đang chú tâm suy nghĩ nên Trì Ngưng không phát giác ra xe đã dừng lại.
Mãi đến khi cảm thấy từng đợt uy áp đang trút vào đầu mình, cô mới ngờ ngợ quay sang.
Ngay lập tức, đập vào mắt cô là gương mặt âm trầm với cái nhìn chết chóc của Ninh Diệp.
Trì Ngưng e dè mở miệng, lắp bắp không nên lời: "Anh...!anh sao vậy?"
Cơ hồ ngay khi cô vừa dứt lời, Ninh Diệp đã luồn tay qua người cô, kéo cô xuống xe rồi vắt cô lên vai.
Trì Ngưng lần thứ hai trải nghiệm cảm giác đầu cắm xuống đất, hai mắt cô hoa lên, vạn vật như đảo ngược, miệng không ngừng mắng mỏ: "Diệp, anh điên à?!"
"Aaa, thả em xuống!"
"Thả em xuống..."
Mặc kệ Trì Ngưng có kêu gào thế nào, Ninh Diệp vẫn giữ chặt cô trên vai.
Hắn đẩy cửa vào phòng, mạnh bạo