Năm tiếng sau.
Trên trực thăng, đang yên đang lành thì Picasso bỗng lên cơn co giật.
Những dây cơ bắp khắp người ông ta nảy lên liên hồi, gân trên trán nổi cộm thành từng mảng, hai con mắt trợn lớn như muốn rớt ra ngoài.
Hàn Thiết thấy tình hình không ổn, vội tiến lại gần kiểm tra, cảnh giác nói: "Đừng nghĩ đến việc giở trò, vô ích thôi!"
Picasso lắc đầu nguầy nguậy, ông ta hít thở không thông, sắc mặt tái mét đến đáng sợ, trong mắt để lộ sự cầu cứu chân thành cùng với sự mâu thuẫn khó nói.
"Cứu...!cứu tôi..."
Bàn tay ông ta run rẩy chỉ về phía Hàn Thiết, cổ họng phát ra tiếng ồm ồm không rõ nghĩa.
Picasso muốn vùng vẫy nhưng tứ chi bắt đầu cứng ngắc lại, thậm chí không thể cử động.
Ngay sau đó, ông ta cảm thấy nhịp tim của mình lên xuống thất thường như đang chơi tàu lượn...!Mà mỗi lần như vậy, nỗi đau thấu tim lại dần dần tích lũy, càng ngày càng nặng nề.
Hàn Thiết chau mày thật chặt, hắn đặt tay lên động mạch cổ của Picasso.
Mạch đập rất hỗn loạn, nhanh nhanh chậm chậm đan xen, hoàn toàn không phải mạch đập của một người khỏe mạnh.
"Này, tỉnh lại..."
Hàn Thiết vỗ vài phát vào mặt Picasso nhằm giúp ông ta lấy lại ý thức.
Thế nhưng, hơi thở của ông ta lúc này rất yếu ớt, lồ ng ngực phập phà phập phồng, bộ dạng thoi thóp như người sắp chết.
"Giết...!tao...!đi!" Đôi môi nhợt nhạt của Picasso khẽ mấp máy.
Bây giờ, không từ nào có thể diễn tả nỗi đau trong thân thể ông ta, mỗi giây mỗi phút trôi qua đối với ông ta đều như trong địa ngục.
Hành hạ ông ta tới bán sống, bán chết!
Thuốc...!Kieran...!phải rồi, chính là ông ta!
Thật không thể ngờ, Picasso chết trong tay ai không chết, kết quả lại chết trong tay lão già xảo quyệt này...
"Ộc...!ộc..."
Picasso gập người ngã quỵ xuống đất, hai tay ôm ngực, nôn ra một bãi máu đen đặc.
Hai tên thuộc hạ bên cạnh chứng kiến cảnh này thì không khỏi hoảng hồn, chỉ biết lúng túng chờ đợi Hàn Thiết.
"Picasso..." Hàn Thiết thử lay gọi ông ta, nhưng mãi vẫn không có tiếng trả lời.
Hắn nhanh chóng lật ngửa người Picasso ra, đập vào mắt là gương mặt không còn chút huyết sắc.
Chẳng lẽ ông ta đã chết rồi?!
"Tăng tốc độ, mau lên!" Hàn Thiết quát lên với tên phi công, đoạn hắn lôi bộ đàm ra, trần thuật sơ qua tình huống bên này với Ninh Diệp.
...
Trong phòng giam, sau khi Mĩ Lệ kiểm tra thi thể của Picasso một hồi, vẻ mặt liền có chút ngưng trọng.
Cô ta bước ra ngoài, lắc đầu rồi nói:
"Lão đại, dựa theo phán đoán của thuộc hạ, rất có thể ông ta đã trúng phải một loại kịch độc.
Nếu đúng như những gì Hàn Thiết mô tả, loại độc này bước đầu sẽ gây tê liệt hệ thống cơ bắp vận động của con người.
Một khi phát tác hoàn toàn thì phổi không thể thực hiện chức năng hô hấp, nhịp tim cũng theo đó mà bị rối loạn.
Điều này...!đồng nghĩa với việc tử vong!"
Nghe xong, Ninh Diệp khẽ nhíu mày, ánh mắt đăm chiêu, xa xăm.
Như vậy tức là có kẻ đã ra tay trước hắn hòng giết người diệt khẩu.
Giờ Picasso chết rồi, hắn không moi được một chút thông tin nào từ miệng ông ta, càng không thể tìm ra kẻ đứng sau thao túng mọi chuyện...
Ninh Diệp đưa tay vuốt thái dương, lạnh lùng nói: "Điều tra toàn bộ gia tộc Henry, những ai dính dáng đến chuyện này liền giết.
Các chú nhớ lưu tâm đ ến những gia tộc khác, phải kiểm soát thật chặt chẽ, tôi không cho phép những sự việc tương tự lại tái diễn!"
Sự phản bội của Picasso chính là hồi chuông cảnh tỉnh đối với Ninh Diệp.
Dưới Ninh gia còn có vô số những gia tộc trực thuộc và các chi nhánh phụ, nếu người nào cũng mang trong mình tư tưởng này thì Ninh gia chắc chắn sẽ loạn, sự sụp đổ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Việc này giống như khi xây một ngôi nhà, nếu nền móng không vững, không sâu thì chưa cần đến cái gì lớn lao, chỉ cần một tác động nhỏ từ ngoại cảnh cũng có thể khiến nó đổ vỡ, tan tành.
"Kiếm củi ba năm thiêu một giờ", đây là điều hắn hoàn toàn