Thời tiết càng ngày càng trở lạnh, có những hôm tuyết rơi trắng xóa, lạnh cắt da cắt thịt.
Trì Ngưng ôm máy tính ngồi trong phòng, thầm cảm thán thời gian trôi thật là nhanh.
Đã qua giáng sinh rồi, nếu bây giờ còn ở Hoa Hạ thì không lâu nữa cô sẽ được ăn Tết Nguyên Đán...
Nghĩ nghĩ một hồi, tự dưng cơn thèm ăn lại mò tới cửa.
Nhìn đồng hồ, thấy cũng gần đến giờ họp, cô bèn nhanh nhẹn thay quần áo rồi xỏ dép, bước xuống giường.
Bóng đêm tối đen như mực, trong phòng họp, Trì Ngưng, Ninh Diệp và đám Đường Tiêu cùng nhìn lên chiếc màn hình lớn.
Sau khi báo cáo xong, bọn họ lại thảo luận về các vấn đề vũ khí, chính trị,...!Trì Ngưng nhàm chán ngồi nghe, cái thì hiểu cái lại không.
Mặc dù vậy nhưng cô cũng không nản chí, bày ra bộ mặt tập trung, còn ghi ghi chép chép gì đó.
"Lão đại, những thông tin lưu trữ trong USB thuộc hạ đã cho người nghiên cứu thêm.
Về nguyên lý hoạt động, có thể nó sẽ gắn với một hệ thống tự hủy, nhưng cụ thể như nào thì không ai biết...!Cách phá giải có lẽ cũng dựa vào hệ thống này."
Đường Tiêu bấm vào cái nút màu đen, tức thì màn hình lại chuyển trang.
"Bên Smith tiên sinh sao rồi?" Ninh Diệp điềm tĩnh hỏi, lông mày chau lại lạnh lùng.
Hàn Thiết bẩm báo: "Từ khi cuộc chiến giữa Ninh gia và Địch gia bùng nổ, ông ta sống rất an phận, dường như cũng thu liễm hơn, hành tung thần thần bí bí..."
"Có tật giật mình, tôi đoán chắc ông ta đang ủ một kế hoạch xấu xa." Mĩ Lệ nheo mắt rồi đưa ra ý kiến.
Ninh Diệp miết nhẹ mặt bàn, chỉ trầm mặc mà không hề lên tiếng.
Đôi mắt sau cặp kính của Đường Tiêu xẹt qua tia nghiêm túc, không nhanh không chậm nói: "Xung quanh chúng ta có quá nhiều kẻ địch, cho nên nhất định phải cẩn thận!"
Ninh Diệp gật đầu tỏ ý tán thành.
Thời điểm cuộc nói chuyện này kết thúc thì đã là chuyện của một tiếng sau.
Mí mắt Trì Ngưng như có đá đè lên, chúng vô thức díu vào nhau, khiến cô không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
Ninh Diệp thấy vậy liền xoa nhẹ lưng cô, hỏi nhỏ: "Buồn ngủ à?"
Trì Ngưng gật gù: "Một chút, có điều em vẫn thức được."
"Tan họp rồi, về thôi!" Ninh Diệp không muốn miễn cưỡng cô, hắn nói một câu mà cô rất mong chờ.
Trì Ngưng vui vẻ ra mặt, nhưng vẫn không quên nhìn qua đám Đường Tiêu.
Vào lúc cô chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên, một tiếng chuông vang lên.
Hàn Thiết nhanh chóng nghe máy, không biết đối phương nói gì, trong nháy mắt, vẻ mặt hắn đã trở nên ngưng trọng.
Hắn bước lên một bước rồi đưa điện thoại cho Ninh Diệp.
Trì Ngưng lẹ mắt trông thấy người gọi tới là ông Thanh, cô chớp chớp hàng mi cong dài, vành tai bất giác dỏng lên lắng nghe.
"Ninh lão đại, thực ra...!tôi muốn nói với anh chuyện của cô Trì..."
Ngữ khí của ông Thanh mang theo vài phần e dè pha lẫn sự nặng nề khó đoán.
Không hiểu sao khi nghe người khác nhắc đến tên mình, lòng dạ Trì Ngưng lại lộp bộp vài cái, trái tim đập hẫng mất một nhịp.
Ninh Diệp không đáp, hắn nắm tay cô trấn an rồi nhấn mở loa ngoài.
"Nói đi!"
Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài khe khẽ, một giây sau ông Thanh mới tiếp:
"Không biết cô Trì đã kể cho anh nghe về vụ rửa tiền chưa, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nói thế này.
Cái người mà giúp cô ấy rửa tiền vào một năm trước, hiện đang bị cảnh sát Hoa Hạ điều tra và giam giữ vì tội rửa tiền trái phép.
Theo như nguồn tin chúng tôi thám thính được, có khả năng cao tên đó đã khai ra Trì Ngưng.
Có lẽ khoản tiền này quá đỗi khổng lồ, thế nên không riêng gì phía cảnh sát, ngay cả lực lượng bên quân đội cũng dành sự chú ý không nhỏ tới cô Trì...!Trước mắt tôi chỉ biết có như vậy, còn về những cái khác...!đành giao lại cho Ninh lão đại xử lý rồi..."
Càng về cuối giọng của ông Thanh lại càng nhỏ dần.
Bởi vụ rửa tiền này ít nhiều gì cũng có dính líu đến ông ta, nên ông ta cũng không tránh khỏi lo lắng, sốt ruột.
Sau khi nghe ông Thanh nói xong, mọi người trong phòng đại khái cũng đều đã hiểu.
Không một ai lên tiếng, bầu không khí phút chốc bị phủ lớp màu ảm đạm, ngột ngạt.
Ninh Diệp trả điện thoại cho Hàn Thiết, sắc mặt lạnh xuống âm độ, hắn mở miệng: "Điều tra xem có chuyện gì!"
Ngừng một lát, hắn liền bổ sung thêm: "Điều tra cả tình hình dạo gần đây của công ty Iris Napo."
Lệnh Ninh Diệp vừa ra, đám Đường Tiêu lập tức bắt tay vào việc.
Trước đó, Mĩ Lệ đã nói sơ qua với Đường Tiêu và Hàn Thiết về thân phận khác của Trì Ngưng, cho nên khi đối mặt với chuyện bất ngờ này, thái độ của họ dường như vẫn rất trầm ổn.
Bấy giờ, Trì Ngưng có chút thẫn thờ ngồi tựa trên ghế, thâm tâm tràn ngập ngỡ ngàng.
Từng câu từng chữ của ông Thanh như mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào thần kinh cô, khiến cả thân người cô lạnh toát, đôi mắt xinh đẹp đảo loạn...
Chẳng lẽ tên đó thật sự đã phản bội cô, khai cô ra với bên cảnh sát?
Cái phi vụ đáng chết ấy...!Trì Ngưng đã cố gắng che giấu bao lâu nay, cũng tiêu tốn rất nhiều công sức để đánh lừa