Những ngày sau đó Trì Ngưng đều chìm trong âu lo và thấp thỏm.
Khi tập luyện với Hàn Thiết, thỉnh thoảng cô sẽ lơ đãng, bị ăn vài cú đánh đau điếng...
Hàn Thiết không hài lòng nhìn qua dáng vẻ chật vật của Trì Ngưng, hắn cau mày hỏi nhỏ: "Cô có muốn tiếp tục nữa không?"
Mồ hôi của cô túa ra nhễ nhại, Trì Ngưng há miệng thở dồn dập, mặt mày đỏ ửng, ngửa cổ tu nước ừng ực.
Cô đưa tay ra dấu dừng, lẩm bẩm: "Nghỉ một chút, tôi hơi mệt."
Hàn Thiết xì một tiếng, hắn ngồi xuống ghế, ánh mắt khinh thường, "Cô cũng quá vô dụng rồi đấy!"
"Mỗi người đều có một thế mạnh khác nhau, dù sao anh cũng là đàn ông, lại còn có kinh nghiệm hơn tôi, anh lấy gì mà chê bai tôi chứ?"
"Không chỉ riêng mặt này.
Cô có biết thực lực của cô không đủ để ngồi vào vị trí nữ chủ nhân Ninh gia?"
Vì Hàn Thiết cúi mặt nên cô không nhìn rõ sắc mặt của hắn, nhưng giọng nói của hắn không giấu nổi sự nặng nề.
"Tôi biết." Trì Ngưng thẳng thắn thừa nhận.
Hàn Thiết tiếp:
"Ninh gia không chấp nhận một nữ chủ nhân vô dụng, lão đại có thể để cô ngồi lên chiếc ghế đó, nhưng một khi không đạt được sự nhất trí, phục tùng của tất cả mọi người, cô chẳng khác nào một con bù nhìn tùy tiện để người khác điều khiển.
Muốn đứng vững, cô phải hiểu được bản chất của thế giới ngầm, học cách sử dụng đầu óc, mưu trí, suy nghĩ phải nhanh nhạy, đặc biệt là phải bình tĩnh đối mặt với mọi loại tình huống...!Nếu mọi người biết phụ nữ của lão đại là một cô gái vô năng, yếu đuối, đó sẽ là điểm chí mạng đối với lão đại.
Những kẻ xấu xa, tâm cơ cũng sẽ lợi dụng cô để gây bất lợi cho hắn."
Trì Ngưng chăm chú ngẫm nghĩ từng câu chữ của Hàn Thiết, lông mày hơi nhíu lại.
Hiếm khi được người khác dạy bảo, cô nên tiếp thu thật tốt.
Đúng như hắn nói, cô cần học hỏi rất nhiều.
Có lúc cô đã từng nghĩ, phải chăng Ninh Diệp chỉ là một người đàn ông bình thường thì cô cũng sẽ không vất vả như vậy?
Có điều, Trì Ngưng không hề ghét bỏ hắn của lúc này.
Ninh Diệp điển trai, cuốn hút, luôn luôn đối xử tốt với cô...!Vả lại, ông trời đã ưu ái cho cô vô vàn những điều tốt đẹp, cuộc sống của cô mười phần an nhàn, cô không có gì phải bất mãn hay than thở.
Bản tính của con người là tham lam, có được rồi lại muốn nhiều hơn nữa, hoàn toàn không có điểm dừng.
Thật may, cô không phải hạng người đó!
Im ắng một lúc, Hàn Thiết liền thở dài: "Tôi hi vọng cô có thể làm tốt mọi chuyện.
Tương lai, chắc hẳn cô cũng không muốn bản thân trở thành hòn đá ngáng đường lão đại, cản trở bước chân phát triển của Ninh gia..."
Trước đó không có ai nói với cô những điều này, mặc dù hiện tại hướng đi của cô cũng không sai lệch lắm, nhưng lời của Hàn Thiết càng khiến cô hiểu rõ ngọn nguồn.
Trì Ngưng mỉm cười, nhìn Hàn Thiết bằng ánh mắt cảm kích: "Tôi nhất định có thể làm tốt!"
"Không cần cảm ơn, tôi nói với cô những điều này chỉ là vì muốn tốt cho Ninh gia mà thôi..." Hàn Thiết hờ hững nói.
Ninh Diệp một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể lay chuyển được ý chí của hắn.
Trong cuộc họp vào đêm hôm qua, hắn đã tuyên bố với "Tam đại tinh anh" rằng nữ chủ nhân Ninh gia chỉ có một, đó chính là Trì Ngưng.
Dù trong lòng bọn họ có phản đối thế nào đi chăng nữa thì ngoài mặt bọn họ cũng không thể hiện ra...!Phải biết uy quyền của Ninh Diệp là tuyệt đối, không một ai có khả năng chống trả lại hắn.
Nếu người khác không phục cô, hắn sẽ khiến kẻ đó phải phục...
Trì Ngưng sửa sang lại quần áo rồi hỏi: "Nội dung huấn luyện tiếp theo là gì?"
"Bắn súng."
Hàn Thiết vừa dứt lời, hai mắt Trì Ngưng liền sáng rực, bắn súng là ưu thế của cô.
Khóe môi cong lên một nụ cười tự tin, cô cất giọng phấn khích: "Đi thôi!"
Hằng mấy tiếng đồng hồ trong phòng tập thênh thang, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, lúc Trì Ngưng ra ngoài thì trời đã xế chiều.
Những đám mây đỏ lựu kéo nhau sà vào trên ngọn cây cao vút, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, cô bất giác rùng mình, bước thật nhanh về phía biệt thự...
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Trì Ngưng mở máy tính, xem xét tình hình dạo gần đây của Song Diệp Như Hương.
Giá cổ phiếu tăng rất ổn định, tiền lời cũng bắt đầu đổ vào tài khoản.
Có lẽ công ty đó đã biết cô là ai nên họ gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, mà tin nhắn nào cũng bày tỏ sự lo ngại về những việc cô đã làm.
Trì Ngưng sa sầm mặt, trong mắt trừ sự u tối còn có cả tia phẫn nộ.
Ngón tay cô gõ thoăn thoắt trên bàn phím, tiếng lạch cạch vang lên rõ mồn một.
Jam: [Nếu sợ thì đừng làm nữa.
Tôi đã cảnh báo trước với các người, tôi không phải là người tốt.
Và các người cũng không có tư cách để chỉ trích tôi! Đừng quên chúng ta đang ngồi chung một chiếc thuyền, tôi bị bắt, các người cũng đừng hòng thoát!]
Ngữ khí của Trì Ngưng sặc mùi uy hiếp, cô vốn ghét những người như vậy, đã được lợi còn tỏ ra vô tội.
Trên đời này không tồn tại loại người trong sạch hoàn toàn, trừ phi là thần tiên tái thế.
Bọn họ hưởng sự giúp đỡ của cô một cách ung dung, tự tại, sao không thử nghĩ xem cô cũng có những cái khó riêng?
Trì Ngưng không đòi hỏi người khác phải đồng cảm với mình, bởi mỗi người đều có nỗi khổ, không ai giống ai.
Nhưng tối thiểu thì Song Diệp Như Hương cũng phải tôn trọng cô chứ? Chí ít là trong thời gian hợp tác này...
Hình như đối phương luôn đợi cô xuất hiện, cho nên khi cô vừa gửi tin nhắn, bọn họ lập tức hồi đáp.
Song Diệp Như Hương: [Xin lỗi cô rất nhiều, chúng tôi đảm bảo sẽ giữ kín chuyện này.
Nhưng suy cho cùng, chúng