Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một năm đầy biến động đã qua đi, mọi người lại chuẩn bị đón thêm một cái Tết Nguyên Đán nữa.
Giờ phút này, không khí trong biệt thự vô cùng bình yên, những nhành hoa đỏ thắm đua nhau nở rộ, khoe hương khoe sắc khắp khu vườn...
Ninh Diệp thất thần đứng trước cửa sổ, những tia nắng ban mai trải lên thân hình cao ráo của người đàn ông, thoạt nhìn rất lãng tử nhưng lại xen lẫn nét lạnh lùng khó nói.
Phải mất một lúc lâu hắn mới khẽ động đậy, chầm chậm quay người, bước đến bên giường bệnh.
Nơi đây có một cô gái mặc váy ngủ màu trắng đang nằm.
Tầm mắt Ninh Diệp dừng lại trên khuôn mặt đã có chút ánh hồng của Trì Ngưng, không kìm được nỗi sung sướng trong lòng, khóe môi hắn câu lên phác họa một đường cong đẹp mắt, mở miệng nói: "Tiểu Ngưng...!Hôm nay đã là 28 Tết rồi.
Chẳng phải em nói rằng em thích Tết nhất sao? Đã bỏ lỡ một lần, không thể bỏ lỡ lần thứ hai...!Cả Ninh gia đều đang đợi em dậy để cùng đón Tết và đốt pháo hoa, em phải mau lên đấy!"
Dứt lời, Ninh Diệp rướn người hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của cô.
Mùi thơm thanh mát tỏa ra từ người cô khiến hắn nhất thời quay cuồng.
Hắn nhớ cô, nhớ nụ cười tinh nghịch của cô, nhớ giọng nói ngọt ngào của cô, cũng nhớ cả những cái ôm ấp nồng nhiệt giữa hai người...
Qua ngần ấy thời gian, Ninh Diệp vẫn chưa thể điều chế ra một loại thuốc giải phù hợp.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực vì không làm được gì, nhưng hắn không từ bỏ, chính xác hơn là không dám từ bỏ.
Bởi trong tâm hắn lúc nào cũng nung nấu một khát khao mãnh liệt, hắn nhất định sẽ không buông tay.
"Ba Diệp, chú Đường Tiêu tìm ba."
Vào lúc người đàn ông đang xáo trộn với những suy nghĩ, một giọng nói non nớt đáng yêu bỗng vang lên bên tai.
Ninh Diệp nhìn đến nơi phát ra âm thanh, có một cậu bé bụ bẫm đang bước vào, mặc yếm bò, trên tay cầm theo một cuốn sách cổ tích dày cộp.
Ninh Diệp khẽ nhíu mày, hắn nhấc bổng cậu bé lên rồi đặt xuống chiếc ghế gỗ, vẻ mặt lãnh đạm dặn dò: "Con ngồi đây chơi với mẹ."
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, cười thật tươi: "Con biết rồi ạ!"
Nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, Ninh Diệp cùng với Đường Tiêu đi đến phòng họp.
Tinh Quân đã chờ sẵn ở đó, hình như hắn rất sốt sắng, cứ đi đi lại lại không ngớt.
Bắt gặp một màn này, Ninh Diệp không vui mở miệng: "Có chuyện gì?"
"Lão đại." Tinh Quân tự nhiên chào hắn một tiếng, giọng nói không giấu nổi vẻ vui mừng, "Quá trình nghiên cứu đã có tiến triển, tôi và Mĩ Lệ đã phát hiện ra cốt lõi của vấn đề."
Sắc mặt Ninh Diệp không có nhiều biến đổi, hắn lạnh lùng nhìn Tinh Quân, nhàn nhạt hỏi: "Rủi ro?"
Lần nào cũng nói với hắn là có bước tiến mới, thế nhưng lại chẳng có lần nào là thành công cả...!Hắn đã hi vọng rồi thất vọng không biết bao nhiêu lần, cảm giác này khiến hắn phát điên.
Tinh Quân chần chừ trong giây lát, mím môi nhìn qua Mĩ Lệ rồi nói: "Rủi ro chính là tính mạng của cô ấy..."
Ninh Diệp lập tức ngắt lời, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, "Vậy thì không cần nghĩ nữa."
Tinh Quân cau mày: "Anh đừng ích kỷ như vậy có được không? Chỉ vì một chút rủi ro mà anh không muốn dùng loại thuốc này chữa trị cho cô ấy.
Chẳng lẽ anh định để Trì Ngưng nằm mãi cả đời? Nằm đến khi nội tạng suy kiệt, máy móc cũng không thể cứu vãn?!"
Sắc mặt Ninh Diệp ngưng đọng, vào lúc Tinh Quân tưởng hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ vì mình đã vô lễ với hắn thì người đàn ông lại cất giọng trầm khàn: "Tôi chỉ là không muốn mất cô ấy."
Tinh Quân nghẹn họng, chỉ biết trân trối nhìn Ninh Diệp.
Những người khác cũng vậy, bọn họ đều hiểu tình cảm mà lão đại dành cho Trì Ngưng sâu đậm cỡ nào.
Vì vậy, bảo hắn chấp nhận đánh đổi chẳng khác nào bảo hắn đích thân đem cô giao cho Thần Chết cả...
Một lát sau, Tinh Quân hít sâu, nói dõng dạc từng chữ: "Xin anh hãy suy nghĩ lại lần nữa, rủi ro cao đồng nghĩa với tỉ lệ thành công cũng cao.
Sớm muộn gì anh cũng phải đánh cược một lần, chi bằng cứ tin tôi lần này."
Con ngươi đen láy khẽ lay động, Ninh Diệp âm lãnh nhìn hắn, giọng đ è xuống, gằn mạnh: "Tôi tự khắc có tính toán của mình, đừng vượt quá bổn phận."
Tinh Quân im bặt, rủ mắt không nói gì.
Ninh Diệp đưa tay vuốt thái dương, khí tức trên người hắn khiến người ta cảm thấy cực kì khó chịu, giống như đã bị phủ một lớp bụi dày.
Trước nay hắn chưa từng sợ rủi ro, nhưng rủi ro này lại liên quan đến cô, hắn không thể khống chế được tâm trạng của mình.
Chỉ cần nghĩ đến việc loại thuốc kia sẽ để lại ảnh hưởng gì, thậm chí tệ nhất là cướp đi sinh mạng cô là hắn lại nặng nề không yên...!So với bây giờ, hắn càng muốn chứng kiến vẻ mặt xinh tươi, hoạt bát của cô hơn, nhưng có rất nhiều thứ khiến hắn phân vân, lo sợ.
Ninh Diệp thở dài trong lòng, đáy mắt lộ ra ưu tư, dường như đang đấu tranh tư tưởng.
"Tôi cần vài ngày để suy nghĩ."
...
Bầu trời đêm lấp lóa ánh sao, cửa phòng đang yên đang lành đột nhiên được đẩy ra, hiện lên bóng hình của một người đàn ông.
Tinh Quân nhón chân bước vào, hắn dừng lại bên giường bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn người phụ nữ đang hôn mê.
Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười rất nhạt, bàn tay không tự chủ mà lướt qua da thịt cô.
Đầu ngón tay dấy lên cảm giác tê dại, tê đến tận trái tim, cơ thể Tinh Quân khẽ rung lên như run rẩy.
Cảm nhận hơi ấm trên đôi gò má của Trì Ngưng, hắn lưu luyến buông ra.
Theo bản năng hắn liếc nhìn xung quanh một chút, sau đó mới thò tay vào túi, lôi ra một lọ thuốc cùng với cái kim tiêm, nhanh chóng bơm thứ chất lỏng này vào trong người cô...
"Trì Ngưng, em không được phụ lòng mong đợi của tôi...!cũng như của Ninh Diệp.
Ngủ một đêm nữa thôi, ngày mai em nhất định phải tỉnh lại."
Tinh Quân ôn hòa nói, đôi mắt trước sau vẫn dán chặt lên khuôn mặt tinh xảo của cô.
Hắn biết lần này là hắn tự ý hành động, nhưng hắn thật sự không thể chờ được nữa, hắn rất nôn nóng, cũng lo lắng Ninh Diệp sẽ từ chối phương pháp này.
Cho nên, ngay khi vừa có thuốc giải, hắn đã tức tốc chạy đến phòng của cô...!Chỉ cần cô tỉnh lại, dù có phải chịu phạt, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Hắn nhớ, lần gặp đầu tiên của hai người là ở tập đoàn Acy.
Lúc ấy, cô vừa mới chuyển vào làm, vẫn là nhân viên mới, thoạt nhìn có chút ngây thơ, dễ bị bắt