Cô ta cũng không biết tại sao sẽ có người ra giá cao mua hình của cô ta: “Trợ lý Lục, không phải anh cũng ở đây sao?”
“Cầm tiền rồi còn hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Một câu nói trong tin nhắn chặn cô ta lại.
Cô ta tự chuốc nhục nên không trả lời lại.
“Chụp một tấm hình chính diện của Mục Lâm Kiên.”
“Cái này không dễ chụp, dù sao bên người tổng giám đốc Mục có rất nhiều vệ sĩ, không phải là anh không biết.”
Đối phương không nhịn được: “Ba mươi lăm triệu, có muốn hay không.”
Tiền bạc cám dỗ sao lại không muốn, cô ta vui vẻ đồng ý.
Dù sao trong hội nghị lát nữa, Mục Lâm Kiên cũng ở nơi công khai, tùy tiện chụp mấy tấm cũng không có việc gì.
“Thật là mệt chết mà! Vẫn là chăm sóc trẻ con tốt hơn!” Lục Tâm một giây trước còn nhắn tin với Mễ Già, đột nhiên đi từ cửa vào, anh ta mệt mỏi ngáp một cái, dáng vẻ ngủ không tốt, không có tinh thân.
“Trợ lý Lục!” Mễ Già chủ động chào hỏi với anh ta.
“Em gái nhỏ đi sang một bên, anh buồn ngủ, trừ phi em ngủ chung với anh thì…” Lời nói không biết xấu hổ, lưu manh.
“Trợ lý Lục, anh thật là hài hước.” Mễ Già giả bộ quen biết khoác vai Lục Tâm.
Lục Tâm nhạy cảm nghiêng người sang một bên: “Đừng chạm vào tôi.”
Sắc mặt của anh ta thay đổi ngay lập tức, khuôn mặt lạnh tanh làm cho nụ cười của Mễ Già dần dần cứng đờ ra.
Cô ta đành phải thu tay về trong sự nhàm chán.
Lục Tâm đi ngang qua người cô ta và bước vào trong thang máy, ngay khi cửa thang máy đóng lại thì Mễ