Đời này người cô hận nhất chính là kẻ thứ ba.
Bởi vì gia đình của cô bị Ninh Phượng, một kẻ thứ ba chia rẽ.
Vũ Vân Hân giống như đã mất đi lý trí, khóc lóc thảm thiết.
“Không phải! Làm sao có thể là kẻ thứ ba chứ, Mục Lâm Kiên từ đầu đến cuối chưa từng yêu Thẩm Giai Kỳ.” Ba đứa bé quả quyết nói: “Dựa vào giác quan của đàn ông mà nói, bố bọn con thật sự không yêu cô ấy!”
“Nhưng họ đã có ý định kết hôn! Nếu như mẹ không xuất hiện, không chừng họ đã kết hôn rồi!” Lời nói này nghe có vẻ rất phù hợp với sự phát triển của câu chuyện.
“Không đúng! Nếu hai người thật sự ở bên nhau, vậy tại sao trong bốn năm qua Mục Lâm Kiên đều không thừa nhận Thẩm Giai Kỳ là vị hôn thê, mà là Thẩm Giai Kỳ đơn phương thừa nhận?” Màn Thầu nghi ngờ nói một cách bình tĩnh.
“Hơn nữa, không phải lúc ấy Mục Lâm Kiên vẫn là một xử nam sao?” Há Cảo nghiêng trán suy nghĩ.
“Đúng vậy! Em nhớ rõ lúc ấy Mục Lâm Kiên là một xử nam! Không tin có thể xem lại lịch sử nói chuyện của chúng ta với ông chú lắm tiền.”
Tiếng khóc của Vũ Vân Hân lập tức dừng lại: “Mấy con nói cái gì? Lúc ấy Mục Lâm Kiên vẫn còn trinh?”
“Đúng vậy! Anh Lục còn nói Mục Lâm Kiên làm sao có thể lợi hại như vậy, chỉ với một phát bắn mà sinh ra được tận ba đứa trẻ.”
Vũ Vân Hân thẹn thùng cúi đầu.
Há Cảo đưa lịch sử nói chuyện qua.
Trong lịch sử nói chuyện dài dằng dặc, Lục Tâm nói ra từng việc Mục Lâm Kiên bị Vũ Vân Hân bắt làm.
“Chủ tịch Mục của bọn con rất trong trắng có được không!” Ba đứa trẻ bảo vệ bố mình nghiêm túc nói.
Vũ Vân Hân nhỏ giọng nói thầm: “Mẹ cũng rất trong sạch mà, đó cũng là lần đầu tiên của mẹ chứ bộ.”
“Anh Lục còn nói, họ cũng không ở