Vũ Vân Hân trở về Trung Quốc chưa được ba tháng, liên hệ cũng không có mấy người, sáng sớm hôm nay ai gõ cửa nhà bọn họ đây?
Cô cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hôm nay Rolls Royce không đến” Há Cảo nói.
Kể từ lần trước, Vũ Vân Hân hiếm khi qua lại với Mục Lâm Kiên, và luôn che giấu hoặc trốn tránh.
Cô bước đến cửa phòng, trong lòng cảm thấy bất an không thể giải thích được, khiến lòng buồn phiền.
“Cạch” một cái, cửa chưa mở đã bị một thùng sơn đỏ đổ lên, may mà cửa chưa mở, sơn đổi thẳng vào cửa.
Lớp sơn đỏ có mùi rất hắc, mùi xộc vào các khe cửa. Bốn người trong phòng đều bị sốc.
“Có phải chúng ta đã đắc tội ai đó không?” Bánh Bao nhìn mọi người đầy nghi ngờ.
“Đừng hoảng sợ!”
Vũ Vân Hân giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra cô hoảng loạn đến mức run cả người khi nói chuyện.
“Búp Bê, mẹ phải bình tĩnh” Màn Thầu bình tĩnh nắm tay cô. Bàn tay nhỏ có thịt rất mềm và có thể chữa lành tâm hồn người khác.
“Hôm nay các con đi học trước đi, đêm nay chúng ta chuyển nhà đi nơi khác một thời gian.” Vũ Vân Hân cảm thấy ai đó đã nhắm vào bọn họ. Vì sự an toàn của em bé, những điều này phải được tránh ngay. Khi cô quay lại, cô thấy ba đứa nhỏ đang bàn luận sột soạt với nhau.
“Nói chuyện với chú cảnh sát đi.”
“Em cũng nghĩ gặp phải loại chuyện này nhất định phải gọi cảnh sát!”
“Ngoài ra, anh nghĩ rằng đây có thể là người mà gã béo đối diện động vào”.
Khi Màn Thầu nói điều này, hai anh em khác cũng đồng tình, “Bọn anh cũng nghĩ vậy, lúc trước nhìn thấy tin chủ nợ đến đòi, vậy nên anh nghĩ chắc hôm nay bọn họ nhầm nhà, nên mới đổ sơn vào nhà chúng ta” .
“Bất luận như thế nào, chúng ta cũng phải yêu cầu bọn họ bồi thường. Sau khi báo cảnh sát, chúng ta phải làm thủ tục pháp lý. 31 triệu hẳn là đủ để đưa những con lừa ngu xuẩn này ra tòa”
Vũ Vân Hân hoàn toàn bị phớt lờ. Thay vào đó, chỉ số IQ của cô đã bị ba người con trai của cô đè bẹp dưới lòng bàn chân.
Cũng may cô còn đang suy nghĩ có nên xin nghỉ