“Đàn ông thì nhiều! Chúng con đều không ngại đổi bố đâu!”
“Các con còn không để mẹ thay quần áo, muốn bị đánh sao?” Vũ Vân Hân đánh răng và bước ra ngoài, mặc bộ quần áo xộc xệch, đầu tóc thì tùm lum tùm la, mặt mũi phờ phạc.
Mắt không mở to nổi, bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào chói mắt, không kìm được nước mắt.
Ba đứa bé nhìn dáng vẻ của cô đều không yên tâm đến trường.
Bọn trẻ vừa thay quần áo vừa gọi cho cô giáo: “Mẹ con ốm, chúng con xin nghỉ phép!”
Cô nghe xong ngẩn người: “Là cô Vũ sao?”
“Đúng! Chúng con xin nghỉ 1 ngày! Không đúng! 1 tuần! À không vì bệnh nặng nên nghỉ 1 tháng… nhưng chúng con cảm thấy nghỉ 1 năm thì tốt hơn!”
Ba đứa bé càng nói càng kích động, căn bản đều quên mất cảm nhận của cô giáo lúc này.
Bởi do có lai lịch vững chắc phía sau, cô giáo cũng không dám nói gì nhiều, đành phải cười trừ đáp: “Cho hỏi là nghỉ bao lâu vậy?”
“1 năm!” Ba đứa bé đồng thanh đáp.
Cô giáo không còn gì để nói, 1 năm còn cần đến trường nữa sao? Không bằng tốt nghiệp mẫu giáo luôn cho rồi.
“Ba đứa nhóc thối đang làm gì đấy hả, còn không mau ra đây cho mẹ!” Tiếng hét thất thanh của Vũ Vân Hân từ sau truyền đến.
Ba đứa bé vội vã cúp điện thoại chạy lại.
Nhìn thấy Vũ Vân Hân thay xong bộ đồ đi làm, không trang điểm, so với thường ngày, Vũ Vân Hân hôm nay tiều tụy, hốc hác đi rất nhiều.
Hai mắt đỏ bừng, vành mắt ngấn