Vũ Vân Hân tránh né câu hỏi của Mục Lâm Kiên: “Tôi tới rồi, mai gặp nhé”
Chiếc xe dừng lại, cô xuống xe, bước đi vội vã, như thể đang tránh né điều gì.
Mục Lâm Kiên nhìn cô bước đi.
Đây là không muốn thừa nhận?
Anh nhếch môi đầy quyến rũ xấu xa, cứ thế chơi cho đến khi cô thừa nhận đi.
Trở lại căn nhà cho thuê, Vũ Vân Hân mở cửa và nhìn thấy ba đứa trẻ đang ngồi trên ghế sô pha.
Đôi mắt hận thù bĩu môi than thở.
“Nỡ lòng về rồi đấy?” Bánh Bao khoanh tay, chân ngăn nhảy ra khói ghế sô pha, đi đến chồ cô ngửi, “Mùi của đàn ông”
Há Cảo tò mò chạy tới, cũng hít hà hít hà, “Mùi của Rolls Royce.”
“Đó là mùi của một người đàn ông cao cấp”
Màn Thầu bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt rơi vào chiếc túi trên tay Vũ Vân Hân.
Logo của một thương hiệu xa xỉ nổi bật, chỉ riêng một đôi tất đã lên đến hàng chục nghìn đô la chứ chưa nói đến mười chiếc quần.
“Các con cứ nhất thiết phải nói như thế à? Mẹ chỉ về muộn chút thôi mà, bây giờ mẹ sẽ đi nấu cơm cho các con ăn.”
Vũ Vân Hân bất lực thở dài khi nhìn ba con ma nhỏ.
Mặc tạp dề vào, tiểu đội phía sau đều chạy tới giúp đỡ.
“Búp Bê, hôm nay ở nhà bọn con xem được cái này. Đây có phải là công ty của ông nội không?”
Bánh Bao bật máy tính bảng lên, và bàn tay nhỏ bé của cậu bật to âm lượng.
“Theo tin tức mới nhất, tập đoàn Vân Thị sẽ tổ chức một cuộc họp cổ đông để bỏ phiếu vào thứ Hai tới. Chủ tịch Vũ Thế Kiệt hiện đang nằm viện và không mấy lạc quan. Vì lý do này, tập đoàn Vân Thị sẽ bỏ phiếu cho người thay thế tạm thời chủ tịch Vũ Thế Kiệt năm giữ quyền lực của Tập đoàn Vân Thị…”
Vũ Vân Hân, người đang cắt rau vô tình cắt ngón tay của mình bằng một con dao làm bếp, máu tràn qua lớp biểu bì và nhỏ xuống các đầu ngón tay.
Cô giật mình, quay người lại cầm lấy máy tính của Bánh Bao, nghe đi lại tin tức nhiều lần.
“Bố năm viện. tại sao mẹ lại không biết một chút tin gì” Vấn đề là đại hội cổ đông lại tự tiện bầu một người khác thay thế