“Búp Bê! Búp Bê! Chúng con yêu mẹ!” Nhạc chuông quen thuộc khiến Vũ Vân Hân trong phòng bệnh mở mắt ra.
“Phiền cô giúp tôi lấy điện thoại”
Y tá chăm sóc Vũ Vân Hân nhìn quanh, “Điện thoại của cô không ở đây.”
Lục Tâm bước nhanh vào, “Cô Hân, cô tỉnh rồi sao? Tuyệt quá! Đây là điện thoại di động của cô. Tối hôm qua tôi đến chỗ cô chăm sóc bọn nhỏ cho cô. Bọn nhỏ nói rất nhớ cô”
“Cảm ơn anh” Vũ Vân Hân rất phờ phạc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, yếu ớt và đau khổ.
Cô cầm điện thoại nhìn ba đứa trẻ trên màn hình.
Do dự một lúc.
“Anh có thể mang mỹ phẩm vào đây cho tôi không?”
“Sức khỏe cô đang yếu, đừng …” Lục Tâm đưa một cây son môi trước khi y tá nói xong. “Dùng cái này trước đi!”.
Màu son rất tươi, khác hẳn với màu thường thấy Vũ Vân Hân hay dùng.
Vũ Vân Hân cẩn thận suy nghĩ trước khi trả lời điện thoại..
“Búp Bê! Búp Bê đã trả lời cuộc gọi của chúng ta rồi!” Giọng nói của những đứa trẻ phát ra qua cuộc gọi video.
Ba đứa nhỏ nước mắt lưng tròng.
Một giờ trước, chúng còn giả vờ là một người lớn mạnh mẽ trước mặt Lục Tâm, nhưng bây giờ chúng đã khóc khi nhìn thấy mẹ mình.
“Búp Bê, mẹ bị sao vậy? Sao mẹ lại nằm viện? Tối qua sao mẹ không về nhà? Có phải mẹ ở với chú khác và định bỏ chúng con không? Chúng con biết chúng con là gánh nặng của mẹ, nhưng mẹ đừng im lặng bỏ rơi chúng con.”
Sự lo lắng của chúng khiến cô cảm thấy đau khổ.
Khi Vũ Vân Hân yếu lòng nhất, cô sẽ dễ khóc nếu nói thêm vài câu, “Không! Mẹ không bỏ rơi các con! Chỉ là mẹ không thoải mái nên đã đi gặp bác sĩ, Búp Bê sẽ ổn sớm thôi. Con sẽ không đi học trong vài ngày nhé, cứ ở yên trong khách sạn, không được mở cửa cho ai ngoại trừ người phục vụ, được không?”
“Dạ!” Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy khi nào mẹ trở về?”
“Sớm thôi” Thực ra, cô không biết phải làm thế nào.
Cúp điện thoại, cô thở dài một hơi, nhìn kim truyền nước trước mặt, một tay cô rút ra.
Cô