“Xinh Xinh, chào buổi sáng nhé!” Vũ Thư Anh bước tới chào hỏi. “Em chào chị!” “Sao lại để sữa trong một chiếc cặp nhỏ vậy?”
Xinh Xinh vội rít lên, thận trọng nói: “Em muốn đưa cho anh trai trong lớp chúng con uống loại sữa con thích nhất”
Tổng cộng có ba hộp sữa được để vào cặp, và cô bé không quên che chúng lại bằng những cuốn sách.
“Anh trai nhà ai có phúc thế nhỉ.”.
“Vân…” Xinh Xinh vừa muốn nói, cô bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vũ Thư Anh, “Anh trai cũng là người nhà họ Vũ! Từ nay chúng ta sẽ là một gia đình!”
Giọng nói hôi sữa không giấu được niềm vui trong lòng.
Vũ Thư Anh cười yêu chiều, “Hóa ra mấy anh em nhỏ kia cũng họ Vũ! Thật là trùng hợp!”
“Cực kỳ trùng hợp luôn ý! Các anh ý đẹp trai lắm, thông minh và cá tính nữa. Họ không biết khóc, không chảy nước mũi và không tè ra quần. Chưa gì đã biết phép cộng trừ rồi. Chị nói xem có giỏi không?”
Nhìn thấy sự phấn khích của Xinh Xinh, Vũ Thư Anh không khỏi cảm thấy thật tuyệt khi được là một đứa trẻ.
“Thôi không nói với chị nữa, anh trai đã lâu không có tới trường học rồi, không biết hôm nay có tới hay không, tạm biệt chị nhá.”.
Sau đó, cô bé chạy vào xe của mẹ với chiếc cặp nhỏ trên lưng. Một chiếc chuông nhỏ đột nhiên rơi ra từ túi cô bé, ngay trước mặt Vũ Thư Anh. Đó là một chiếc móc khóa nhỏ có ảnh trên đó.
Ảnh tập thể ở nhà trẻ, mỗi đứa trẻ đều mặc một bộ đồ bác học, ai cũng cau mày, bị ép nở một nụ cười thương mại.
Xinh Xinh đứng giữa, nhỏ nhắn, dễ thương và ngoại hình rất đáng yêu. Tuy nhiên, ba cậu con trai nhỏ bên cạnh cô bé khiến Vũ Thư Anh tròn mắt bất ngờ. Đó là ba đứa con hoang của Vũ Vân Hân! Hóa ra là cùng trường với Xinh Xinh! Làm sao mọi thứ có thể trùng hợp đến vậy nhỉ.
Nếu đối phó với Vũ Vân Hân đã khó, đối phó với ba đứa con hoang cũng không dễ dàng.
Trường này toàn nhận trẻ em gia đình có thu nhập thấp và mẹ của Xinh Xinh là hiệu trưởng ở đây, vì vậy Xinh Xinh cũng học ở đây.
So với giới quý tộc, ra vào thuận tiện hơn nhiều. Chỉ cần quen biết các giáo viên bên trong, là có