Ba đứa bé nhận ra Vũ Vân Hân bị băng ở sau đầu, và có những vết thắt cổ trên cổ.
Dáng người ngày một gầy hơn trước, gương mặt hốc hác làm mất đi nước da trắng ngần trước đây.
“Không sao! Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
“Không thể là chuyện nhỏ được, Búp Bê sao lại đập đầu vào đâu thế?” Há Cảo dùng tay sờ soạng nhẹ nhàng.
“Búp Bê của chúng ta không còn thông minh nữa rồi. Ai lại đánh Búp Bê của chúng ta ác độc như vậy? Nhỡ bị ngố thì sao?”
“Có phải là ông chủ lòng dạ đen tối của mẹ không?” Bánh Bao liếc mắt nói nhỏ, “Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ xấu tính thật, mẹ xem mẹ bị như thế này rồi mà chú ta cũng không mang chút quà tới thăm, dù gì mẹ cũng là vì đi công tác với chú ta nên mới ra nông nỗi này, đúng là ket s”
Màn Thầu nhìn xung quanh, cuối cùng chuyển sự chú ý đến bảng giá phòng bệnh, “Đắt quá!”.
Ba chữ khiến hai anh em kia chết điếng, ngẩng mặt lên trên đó ghi số tiền nhập viện, “chục tỷ… trăm tỷ… Làm thủ tục xuất viện cho Búp Bê thôi! Trăm tỷ tiền viện phí phải làm sao bây giờ?”.
Họ không nói Vũ Vân Hân cũng không có tâm trạng để ý đến tiền nhập viện của cô.
Con số đáng kinh ngạc đó khiến cô phải tròn mắt.
“Làm sao có thể đắt như vậy?”
“Bệnh viện này không phải của ông chú phẫu thuật thẩm mỹ chứ!” Nói xong, Màn Thầu lập tức tìm kiếm.
Ba cậu nhóc ngay lập tức cầm túi của Búp Bê và bắt đầu thu dọn đồ đạc cho cô, giống như ba người mẹ già phát hiện ra con gái mình bị lừa và muốn được giải cứu ngay lập tức.
Mục Lâm Kiên, người đứng ngoài cửa, nhìn ba đứa trẻ ngốc nghếch trong phòng. Hẳn không phải là con của anh, không thể ngốc như vậy được. Mục Lâm Kiên quay lại nhìn Lục Tâm đang ở một bên, “Tôi kẹt sỉ sao?”
Đột nhiên bị chất vấn, Lục Tâm toát mồ hôi lạnh, “Tổng giám đốc Mục, anh không kẹt sỉ chút nào! Chỉ là những đứa nhỏ kia suy nghĩ nhiều, nên hiểu lầm anh.”
Nếu hôm nay ba cậu nhóc không đến, anh còn không biết rằng mình đã có một hình ảnh xấu như vậy trong tâm trí bọn chúng.
Đột nhiên, khe cửa trước mặt bị một