Mục Lâm Kiên nhìn thẳng vào điện thoại.
Ba em bé đáng yêu sáng lên trên màn hình điện thoại, một trong số đó chính là đứa trẻ mà anh đã thấy ở sân bay lần trước.
Vũ Vân Hân vội vàng che màn hình và quay lưng lại để trả lời.
“Búp Bê, sao mẹ không về? Chúng con lo cho mẹ lắm!” Mục Lâm Kiên, người chỉ cách Vũ Vân Hân năm centimet, nghe rõ giọng nói như sữa.
Vũ Vân Hân rất biết ơn vì đã dạy chúng gọi cô là Búp Bê thay vì mẹ.
Nếu không, người đàn ông trước mặt nhất định sẽ nhận ra điều gì đó không ổn.
Chưa kế cô phải bồi thường nếu anh nhận ra Bánh Bao, nhỡ anh nhận ra ba đứa bé là con trai của mình, vậy thì rất khó có thể giành quyền nuôi con được.
“Mẹ sẽ về sớm thôi” Vừa dứt lời, cô đã cúp điện thoại, vội vàng quay người lại, giả bộ bình tĩnh giải thích, “Bọn trẻ con nhà hàng xóm luôn thích chơi với tôi”.
“Hàng xóm?” Mục Lâm Kiên nhướng mày ngạo mạn, giọng điệu chất vấn lại gần.
Những cặp mắt dò xét cận kê một cách đáng SỢ.
Anh và cô gần nhau đến từng centimet.
Đôi mắt sâu lạnh lùng ấy nhìn thẳng vào cô.
Vũ Vân Hân không dám né tránh, càng trốn tránh càng dễ bị phát hiện.
Chiếc xe vân đậu bên sông.
“Tôi… muốn xuống xe” Vũ Vân Hân nói một cách thận trọng.
“Đưa tới tận cổng nhà”
Giọng điệu lạnh lùng khiến Vũ Vân Hân run rẩy.
“Không cần! Không cần phiền phức như vậy”
Cô hoảng sợ.
Nếu được đưa tới tận nhà, chẳng phải địa chỉ của cô sẽ bị lô sao? Ngộ nhớ ba đứa bé chạy ra thì làm thế nào?
Người tài xế tuân theo lệnh của Mục Lâm Kiên và điều khiển xe chạy thẳng vào con hẻm của chung cư ven sông.
Anh nhìn cô chằm chằm với đôi mắt lạnh lùng sâu thảm, hận không thể cởi quần cô ngay đêm nay.
Con hẻm phía trước không được chiếu sáng bằng đèn xe.
Xe chạy chậm, rất chậm, nhưng tim Vũ Vân Hân đập nhanh.
“Nhà nào?” Mục Lâm Kiên toát lên vẻ bức người.
“Ở ngay phía trước.”
Cô chỉ vào căn nhà cho thuê phía trước.
Mục Lâm Kiên quay mặt đi lạnh lùng và nhìn thấy ngôi nhà đổ nát qua cửa kính ô tô.
Cửa mở, dường như ai cũng có thể ra vào.
Bên trong không có