Đôi tay khô cằn đó nếu không sơn móng đỏ thì Vũ Vân Hân sẽ không để ý.
“Cô biết cô nói điều này có lẽ cháu sẽ không tin cô. Lúc đó, cô là điều dưỡng do mẹ cháu thuê. Thực ra cô là một tù nhân cải tạo lao động. Cô được ra ngoài vì thành tích cải tạo tốt. Không có ai dám thuê cô làm việc khi cô ra tù. Chỉ có mẹ của cháu thôi”
Vũ Vân Hân càng nghe càng thấy có gì đó sai sai, “Mẹ cháu lúc đó không phải đăng nhập viện sao?”
“Không! Lúc đó mẹ cháu không nằm viện. Bà ấy mời cô về làm người giúp việc nhưng cô từ chối. Cô muốn học một số kỹ năng để tự nuôi sống bản thân nên đã học nghề điều dưỡng theo người ta. Sau này không ngờ mẹ cháu lại mời cô về làm lần nữa. Lúc đó cô rất ngạc nhiên, nhưng chưa đầy một tháng cô đã bị ông Vân đuổi việc, nói cô có tiền án, có thể người từng vấy bẩn cả đời đều không thể thoát được ánh nhìn của người đời”
Vốn dĩ bà muốn đối mặt với Vũ Vân Hân như một người bình thường, cho đến khi vén vết sẹo phía dưới lên, bà mới cảm thấy xấu hổ vô cùng, “Nếu cháu không muốn giúp con trai cô thì thôi vậy.”
Để bản thân sống có chút tôn nghiêm nốt nửa đời còn lại, bà rút ra một vài tờ tiền lớn từ một chiếc ví rẻ tiền, rồi trả tiền và đi ra ngoài.
Vũ Vân Hân không giành thanh toán, cũng không đuổi theo, thay vào đó, cô ngồi yên lặng nhìn bà vội vã rời đi.
Một tấm danh thiếp mỏng manh rơi trên sàn, “Khách sạn bảy sao Hoàng đế, nhân viên vệ sinh – Lê Thu”.
Đó cũng là sản nghiệp của tập đoàn Mục Lẫm, một người trong trại cải tạo có thể dễ dàng vào đó làm việc như vậy sao?
Mặc dù cô không hiểu về việc tuyển dụng nhân sự của tập đoàn Mục Lẫm, nhưng cô biết rằng ngay cả người quét rác cũng phải có trình độ học vấn nhất định, vượt qua bài kiểm tra toàn diện, lý lịch trong sạch, chẳng nhẽ làm khách sạn thì không cần vậy sao?
“Cô ơi, đồ ăn của cô được đóng gói xong rồi đây ạ”
Giọng của người phục vụ khiến cô hoàn hồn trở lại.
Cô dùng hai tay cầm lấy hộp cơm, suất ăn