Giọng nói phát ra khiến Vũ Vân Hân tò mò.
Bước vào đám đông người xem, cô thấy ba em bé dễ thương quen thuộc đang ngồi đó, tay ăn gà rán và thỉnh thoảng chụp ảnh với những cô gái đi ngang qua.
“Tại sao con ở đây?”
“Búp Bê!” Ba đứa bé đáng yêu nhanh chóng đứng dậy, vươn đôi tay nhỏ bé về phía cô và ôm lấy cô, “Búp Bê, nhớ quá đi mất!”
Há Cảo òa khóc, “Búp bê, con tè ra quần rồi…”
Cậu đã một năm không tè ra quần, vừa rồi cậu rất sợ nên mới đi tiểu, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, bàn tay nhỏ bé năm chặt góc quần áo của Vũ Vân Hân.
“Cô là mẹ của bọn trẻ à?” Người phụ nữ giúp Há Cảo thay quần mới lịch sự hỏi.
“Gô ấy là Búp Bê, không phải là mẹ” Há Cảo ứa nước mắt nói.
“Ồ! Cô tưởng là mẹ cháu, vì tiền mua quần này…” Người phụ nữ đưa ra một tờ biên lai.
“Tôi trả.’ Vũ Vân Hân lấy tiền trong túi ra, rồi quay người đưa ba đứa nhỏ lên taxi.
Cô không muốn để lộ danh tính của ba đứa trẻ nên cố gắng tránh đám đông.
“Ba người các con về nhà giải thích cho mẹ chuyện đang xảy ra” Vừa lên xe, Vũ Vân Hân nghiêm túc chỉ vào bọn họ, “Đã bảo không được chạy lung tung cơ mà, lúc nào cũng không nghe lời.
Ba đứa nhỏ miệng liếm môi, đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu xuống, “Búp Bê từ chức đi, được không? Công ty này hiểm quá”
Ấn tượng đầu tiên của Mục Lâm Kiên phủ lên họ một cái bóng nghiêm trọng, chúng cảm thấy rằng chúng có thể không đánh bại được tên yêu ma này.
“Từ chức đi? Ai nuôi con? Con nghĩ tìm việc làm bây giờ có dễ dàng không?” Vũ Vân Hân lấy khăn giấy ra, giúp ba đứa nhỏ lau dầu trên tay.
“Các con chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ. Bao giờ có tiền mẹ sẽ đưa các con đi học mẫu giáo!”
“Búp Bê à, người trong công ty không thân thiện đâu.” Bánh Bao rụt rè nói.
Bàn tay mà Vũ Vân Hân lau dừng lại. Chốn công sở là vậy, cô biết luật chơi từ năm 18 tuổi rồi.
Hiện tại cô đã ba mươi hai tuổi, chăng nhẽ còn phải so đo như gái mới lớn ư?
Gặp chút khó khăn đã muốn rút lui?
Cô âu yếm ôm lấy 3