“Con chó biết nghe điện thoại à?” Mục Lâm Kiên không tin. “Có thể ở chung với bạn cùng phòng” Lục Tâm giải thích. “Bảo bạn cùng phòng ngoan nhé à?”. Cách gọi thân mật khiến Mục Lâm Kiên chói tai. “Con gái với nhau đôi lúc sẽ nói như vậy.” Lục Tâm mỉm cười. Mục Lâm Kiên nghiêm khắc nói: “Mình thì không ăn, lại còn gói mang về à?”
Vũ Vân Hân vẫn không ăn, gói hết lại, hai tay cẩn thận ôm chặt, chỉ sợ sẽ làm đổ mất.
“Tôi nghe một số đồng nghiệp nữ nói rằng trong nhà hàng vào ngày thường, họ thường thấy Vũ Vân Hân đóng gói rất nhiều sữa và bánh mì trở về nhà”
Mục Lâm Kiên, người không bao giờ đến nhà hàng của công ty để ăn tối, thậm chí còn không biết những điều này.
“Sáng nay, tôi thấy cô ấy lấy ba gói đồ ăn nhẹ nhỏ và bỏ vào túi. Mặc dù đồ ăn nhẹ trong căng tin và phòng chờ của chúng ta được ăn thoải mái, nhưng tự ý mang về nhà là điều có thể dễ khiến các đồng nghiệp khác phật ý” .
Mục Lâm Kiên cau mày, chuyện này thì có gì mà phật ý: “Cứ để cô ấy lấy, không đủ thì mua thêm”
Chỉ là chút sữa, bánh mì với đồ ăn vặt thôi mà, bảo anh lấp đầy cả trái đất này cũng được.
“Reng…..” Điện thoại di động vang lên sau một ngày dài. Số mà anh mong đợi cuối cùng đã gọi lại.
“Xin chào, Tổng giám đốc Mục! Tôi là Vũ Vân Hân ở tổ 5. Sáng nay tôi mạo muội gọi cho anh, nói năng không cẩn thận, khiến ông không vui, thật sự xin lỗi..” .
Giọng điệu lịch sự này nghe rất khó chịu. Mụ Lẫm Nhiên kiêu ngạo lạnh lùng nói: “Nói ý chính” Lời nói dửng dưng nhân đôi cảm giác xa lạ. Rõ ràng mấy ngày trước còn đưa cô về nhà, bây giờ lại mang theo cảm giác cao cao tại thượng thế kia.
“Còn ba mươi giây, không nói thì cúp” Một giọng điệu lạnh lùng và kiêu ngạo từ trong điện thoại truyền ra. “Tổng giám đốc Mục, lần trước lúc tôi tăng ca, ông đã cứu tôi.”
“Suỵt! Cô không được phép gọi tôi là ông, tôi không già như vậy. Đúng là chẳng ai như người này.
Vũ Vân Hân vội vàng đổi cách xưng hô: “Anh cứu tôi rồi, vậy người kia bây giờ còn sống không?”
“Không phải việc của cô.”
Đồ kiêu căng, lần nào cũng chặn họng người ta.
Vũ Vân Hân tức giận đập ngực, lẽ nào là chuyện này không liên quan gì đến cô sao? Cô là người bị hại mà!
“Tổng giám đốc Mục, tôi chỉ muốn biết anh ta còn sống hay không? Dù gì thì hôm đó tôi cũng thấy anh ta