Khí thế bức người khiến Ninh Phượng rụt rè câm miệng.
Bà ta không dám phản kháng, huống chi là nói thêm, chỉ có thể nghe theo.
Tự giác đi theo vệ sĩ bước ra khỏi cửa bệnh viện..
Toàn bộ hệ thống an ninh trực tiếp xóa tất cả ảnh chân dung khuôn mặt của bà ta.
Tác phong nhanh gọn quả thực rất “Mục Lâm Kiên”.
Trong phòng khám yên tĩnh, không thấy nhiều bệnh nhân.
Vũ Vân Hân bước vào một cách khó khăn và ngồi trên ghế.
“Kể cho tôi một ít thuốc để sát trùng vết thương.”
Ngồi đối diện là một bác sĩ nam điềm đạm.
“Xuất trình thẻ VIP đi.”
“Không có”.
Bác sĩ mím miệng cười lạnh, khoanh hai tay, “Vậy thì xin lỗi, tôi sẽ không thể kể cho cô bất kỳ loại thuốc nào ở đây. Hơn nữa, cô cũng không có khả năng mua được.”
Cô bị thương đến mức này rồi mà vẫn còn muốn đổi ca tầng lớp địa vị với cô.
“Vậy đưa bông tẩm cồn cho tôi!” Nếu không phải cô đau, cô sẽ không muốn ở đây lâu như vậy. “Bông cồn của chúng tôi ở đây là 350 nghìn, cô có thể mua được không?”
Cái quái gì thế này, 350 nghìn, mạ vàng à?
Vũ Vân Hân nghiến răng tức giận.
Bác sĩ nhìn cô từ trên xuống dưới, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, đầu đầy sẹo, “Tiểu tam à?”
“Ý anh là gì!”
Vũ Vân Hân cảm thấy bị xúc phạm.
“Không phải tiểu tam thì sao lại bị đánh? Ra ngoài đi! Đừng làm chướng mắt người khác nữa!”
Cảm giác bị sỉ nhục khiến Vũ Vân Hân tức đến mức phụt máu. Bệnh viện rách rưới gì thế này, trò chó gì đây?
“Tôi nhất định sẽ tổ cáo anh.”
“Người nghèo sẽ chỉ giỏi giả vờ chứ không thể làm gì cả, tránh ra! Đừng ngồi bẩn ghế của tôi”
Nếu là trước đây, Vũ Vân Hân chắc chắn sẽ chi một khoản lớn để mua bông tẩm cồn, để giữ lại tôn nghiêm của mình.
Giờ thì khác, cô ấy muốn nuôi con nhỏ. Mọi việc đều phải nghĩ đến con trước.
Người nghèo khổ chỉ có thể nghiến răng chịu đựng mà thôi.
“Tổng giám đốc Mục, cô Vân bây giờ đang ở phòng khám trên lầu hai”
Vệ sĩ theo dõi camera giám sát phát hiện Vũ Vân Hân đi ra từ phòng khám, lập tức