Nhìn thấy số tiền khổng lồ trên đó, Vũ Vân Hân nhanh tay chỉ vào ngôi biệt thự phía sau, “Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi trong đó mới là mẹ của chúng.”
Bánh Bao khéo léo hợp tác nói: “Ừ! Người phụ nữ trong đó mới là mẹ của bọn này. Chúng cháu chỉ là những người bạn nhỏ chơi với nhau.”
Lúc này, xe taxi chạy tới, bốn người vội vàng lên xe, còn không mang theo hành lý, cửa xe đóng lại, liền yêu cầu tài xế lái xe rời đi.
“Này! Chờ một chút.” Lục Tâm chưa kịp nói xong, bốn người bọn họ đã chạy trốn rồi.
Trong cơn tuyệt vọng, anh phải quay lại xe.
“Có phải không?” Mục Lâm Kiên giọng nói trầm xuống tám độ, lạnh như băng.
“Không. Người phụ nữ đó không phải là mẹ của đứa trẻ.”
Khuôn mặt lạnh lùng và chặt chế của Mục Lâm Kiên cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Thứ anh muốn không phải là bồi thường, mà anh muốn người phụ nữ đó!
Vũ Vân Hân thuê một căn phòng đơn gần thành phố, bốn mẹ con lăn lộn cả ngày đã kiệt sức.
Tất cả như con cá muối bỏ bể ở đó, lười nhúc nhích.
“Há Cảo, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi? Đừng có động tay động chân tháo dỡ xe của người khác.” Rolls-Royce là chiếc xe cả đời cô không thể mua được.
“Người ta có dỡ đâu, người ta chỉ xem qua thôi, nhưng con đã phá dỡ chiếc xe của người phụ nữ trong biệt thự rồi.”
Vũ Vân Hân ngẩn ra, hai đứa nhỏ kia lắng lặng lau mồ hôi lạnh.
“Con đã tháo tất cả các con ốc của chiếc xe màu đỏ đó, chắc bây giờ nó đổ hết rồi” Cậu lộ vẻ đắc ý, và không biết mình đang gặp nguy hiểm gì ca.
Màn Thầu, người cực kỳ nhạy cảm với tiền bạc, ngẩng đầu lên và than thở: “Toi rồi, Búp Bê phải làm trâu làm ngựa rồi.”
“Búp Bê, mẹ phải đi tìm việc mới có thể nuôi được bọn con” Bánh Bao lấy tờ báo lượm được trên taxi ra, “Công ty đầu tư này được đẩy! Công ty đầu tư nổi tiếng nhất thành phố A, giá trị thị trường có lẽ đứng số 1 thế giới, dựa vào năng lực của Búp Bê thì chắc chắn có thể tỏa sáng ở trong công ty này”
Màn Thầy rũ mắt, “Tiền lương hơi ít, nhưng thăng chức tăng lương ở những công ty niêm yết như này cũng nhanh”
“Con biết công ty này, nhân viên lái hơn