Chương 133: Bí mật của cô
Chậc chậc!
Cậu chủ, cậu thật lợi hại!
Cuối cùng Ninh Dương cũng phải cùng đi đến nhà trẻ.
Đối với việc này, Ôn Giai Kỳ ngủ đến mơ mơ màng màng mãi đến khi hai đứa con trai mang người đi cô mới tỉnh lại.
Mãi cho đến khi con gái được mang đi cô mới nhìn vào căn phòng trống rỗng vỗ võ đầu: “Không đúng, học phí không phải là chưa gom đủ sao? Sao có thể đi được?”
Cô không thể giải thích được.
Nhưng mà nếu đã đi rồi, vậy thời gian còn lại của cô vẫn là nghĩ làm thế nào để tích góp tiền.
Ôn Giai Kỳ bật máy tính chuẩn bị lên mạng xem có nơi nào tuyển dụng bác sĩ không?
Đúng lúc này Kiều Thế Khiêm gọi tới.
“Maris, hôm qua cô không sao chứ?”
“Không sao đâu”
Ôn Giai Kỳ thản nhiên trả lời điện thoại.
Bây giờ cô cảm thấy rằng cô nên giữ khoảng cách với người đàn ông này, bởi vì ngày hôm qua anh ta đã đâm thủng tờ giấy ngăn giữa tầng quan hệ của cô với anh ta.
Thế nhưng Kiều Thế Khiêm hiển nhiên không muốn như vậy, sau khi nhìn thấy cô nguyện ý nhận điện thoại của mình, anh ta cực kỳ kích động.
“Vậy thì tốt, vậy hôm nay cô có đi phỏng vấn không? Tôi đã nói với người bạn của tôi rồi, cô có thế đến đó làm luôn”
“Không cần đâu, tôi đã tìm được công việc ở đây rồi, là bệnh viện thành phố”
Ôn Giai Kỳ ở trong trang web mở ra vừa vặn nhìn thấy một bệnh viện tuyển dụng y tá lại không muốn làm phiền anh ta nữa, cô không nghĩ gì cả lập tức điểm sơ yếu lý lịch của mình vào.
Kiều Thế Khiêm: “..”
Bệnh viện thành phố sao?
Điều đó là không thể, đây là trong nước, không phải ở nước ngoài.
Các bác sĩ trong nước nộp đơn đăng ký bác sĩ tối thiểu phải tốt nghiệp thạc sĩ, bác sĩ bình thường cũng phải có bằng đại học!
Kiều Thế Khiêm cảm thấy thất vọng.
Với khả năng và trình độ của cô, việc đi đến một bệnh viện như vậy chắc chẳn là dễ dàng.
kiều Thế Khiêm không thể không cúp máy.
Tại sao cô luôn luôn không nghe lời như
Sơ yếu lý lịch của Ôn Giai Kỳ thật ra chính là tùy tiện gửi đi.
Cô không bao giờ nghĩ đến việc làm việc ở đây, cô còn phải quay lại Corlin.
Cô quyết định trước khi trở về, cô phải tìm được công việc phụ làm trước để kiếm được học phí cho Ninh Dương, vì vậy cô lật tung các.
hộp trong nhà để tìm kiếm.
“Thật kỳ lạ, đồ của mình đâu? Không biết đi đâu rồi?”
Cô tìm đến đầu đầy mồ hôi, gần như lật tung tủ quần áo trong cả hai phòng nhưng vẫn không tìm thấy.
Không còn cách nào khác cuối cùng cô ấy chỉ có thế gọi cho cậu mình.
“Cậu, cháu là Giai Kỳ đây, cháu muốn hỏi một chút, lúc trước đưa Mặc Hi cùng Ninh Dương tới đây câu có thấy một cái túi máy tính nhỏ của cháu không?”
“Túi máy tính sao? Túi máy tính nào?”
Cậu ở đầu bên kia của điện thoại không hiểu chuyện gì đang xảy ra mơ hồ hỏi lại Ôn Giai Kỳ Chỉ có thể mô tả chỉ tiết với ông ta: “Là một túi máy tính nhỏ, lúc trước cháu đựng máy tính xách tay, bên trong có vài cuốn sách của cháu, tất cả đều là những cuốn sách cháu đã viết trước đây, cháu muốn lấy một cuốn sách trong số đó”
“A?”Cuối cùng thì sách của cháu cũng bán được rồi sao?”
Đỗ Hoa Sênh nghe được cực kỳ khiếp sợ!
Điều này không thể trách ông ta được bởi vì lúc trước sách của cháu gái ông ta nổi tiếng trên diễn đàn văn học, rất nhiều nhà xuất bản tranh giành muốn ký hợp đồng bán bản quyền nhưng cô không bán.
Ông ta nhớ lúc đó cô có một cuốn sách tên “Bí mật phía sau”, lúc đó còn được một công ty điện ảnh và truyền hình nhìn trúng.
Đáng tiếc cô không bán cất dưới đáy hộp!