Chương 48: Hoắc Hạc Hiên, chúng ta nói chuyện
Trong thoáng chốc Ôn Giai Kỳ nôn nóng, xông lên chặn ở trước chỗ này: “Tại sao phải dùng nước muối nhạt? Không truyền nước cho cậu bé sao? Bác sĩ đầu? Bây giờ tình trạng như thế nào rồi?”
Một tràng câu hỏi liền tù tì vừa dứt, khiến vệ sĩ bị hỏi đến mờ mịt luôn.
Thực ra không phải là không truyền nước cho Hoắc Minh Thành, mà là thể chất của Hoắc Minh Thành rất đặc biệt, nếu như truyền nước quá nhiều sẽ khiến cơ thể của cậu bé càng yếu ớt hơn. Thế nên trong những năm nay khi cậu bé bị bệnh, rất nhiều lúc Hoắc Hạc Hiên đều ưu tiên lựa chọn dùng những phương pháp trị liệu thận trọng nhất.
Khi Ôn Giai Kỳ chạy lên trên tầng, đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy tình trạng như thế này.
“Nào, uống thêm một ngụm nữa, ba đồng ý với con, sau khi khỏi bệnh thì con muốn làm gì cũng được”.
“Thật sao? Vậy dì ấy có thể đến nữa không?” “Được.”
Người đàn ông một tay ôm lấy con, tay kia cầm một cái thìa, lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ của một người luôn kiêu ngạo khí thế kinh người nữa, anh cúi đầu xuống dỗ đứa trẻ trong lòng, thật sự là một người ba vô cùng đạt tiêu chuẩn!
Ngón tay trắng bệch của Ôn Giai Kỳ dùng sức nắm chặt lại.
Không hề nói gì cả, cô đẩy cửa đi thẳng vào đứng trước mặt hai ba con: “Để tôi đi, để tôi tiêm cho cậu bé đi, cậu bé sẽ ngừng tiêu chảy rất nhanh thôi.
Hoắc Hạc Hiên: “…”
Trong chớp mắt như vậy, có thể rõ ràng ánh mắt nham hiểm vô cùng hung, vô cùng đáng sợ trong đôi mắt chợt nhìn lên của anh!
Ôn Giai Kỳ co rúm lại.
Nhưng cũng may, bởi vì lúc này con đang bị bệnh nên cuối cùng thì anh cũng không tức giận. Anh nhìn con trai trong lòng một cái, sau đó anh đặt cậu bé về giường.
“Tổng giám đốc Hoắc, thế này..”
.
“Không sao, mọi người cứ ra ngoài trước đi, ở đây cứ giao cho cô ấy là được rồi”
Anh mang một vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của mình ngắt lời của những bác sĩ, đuổi hết bọn họ ra ngoài, sau đó đứng ở đằng sau nhìn từ trên cao xuống xem Ôn Giai Kỳ bắt đầu chữa bệnh cho con trai.
Ôn Giai Kỳ đã cảm nhận được việc đó.
Trong khoảnh khắc lấy kim ra, từng đầu ngón tay của cô cũng run nhè nhẹ, nhưng rất nhanh, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của con trai, bình tĩnh lại rồi bắt đầu nghiêm túc tiêm cho cậu bé.
Gần hai mươi phút sau, Hoắc Minh Thành đỡ hơn một chút, nhìn người có vẻ đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Cháu còn đau không? Minh Thành?” “Không đau nữa ạ”. Hoắc Minh Thành nằm trên một chiếc giường nhỏ, lắc đầu với mẹ.
Ôn Giai Kỳ thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào một hơi, cô cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cậu bé, sau khi đắp chăn lại cẩn thận cho cậu bé mới đứng lên.
“Vậy thì Minh Thành nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa cô sẽ vào thăm con tiếp được không?”
“Vâng.”
Hoắc Minh Thành lại ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lần này sau khi cậu bé đồng ý với mẹ thì ánh mắt của cậu còn nhìn về phía sau lưng ba.
Hoắc Hạc Hiên bèn đi qua đó: “Con còn chuyện gì sao?” Hoắc Minh Thành: “Không được mắng dì!”
Tên nhóc này, thế mà còn biết dặn dò việc này, có phải
Ôn Giai Kỳ đi ra khỏi phòng, không dám nói gì, chỉ đàng hoàng đi theo phía sau người đàn ông này. Cho đến khi lên một tầng nữa, đến tầng ba của biệt thự này, Hoắc Hạc Hiên mới quay đầu lại mang vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn cô: “Tôi vào trong tắm, cô có muốn vào cùng không?”
Hä?
Há!
Mặt Ôn Giai Kỳ lập tức đỏ lên như tôm luộc, lập tức ôm ngực mình lùi lại mấy bước,
“Không… Không cần, anh đi vào là được, tôi… sang bên kia đợi anh” Sau đó cô vội vội vàng vàng chạy nhanh như thỏ đi chỗ khác.
Lúc này khóe môi lạnh nhạt của Hoắc Hạc Hiên mới nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, đá cửa đi vào trong.
Bởi vì bệnh của Hoắc Minh Thành đã có chuyển biến tốt hơn nên các bác sĩ và vệ sĩ trong biệt thự đều rời đi, chỉ còn lại một vài người hầu thu đang thu dọn phòng, tất cả lại trở nên yên tĩnh, gọn gàng như lúc trước.
Ôn Giai Kỳ đi đến ban công tầng ba, nhìn vườn hoa ở đây và dưới tầng so sánh với nhau, lại là một phong cảnh khác ên đi đi lên sân thượng có tầm nhìn vô cùng rộng ngồi.
Cô vừa lấy điện thoại ra xem, vừa đợi người. Kiều Thể Khiêm: Maris, sao hôm nay không thấy cô đến đây?”
Ôn Giai Kỳ: À! Tôi xin lỗi, buổi sáng hôm nay tôi có chút việc đột xuất, quên mất nói với anh, thật sự xin lỗi anh nhé!
Ôn Giai Kỳ nhìn thấy tin nhắn, lúc này cô mới nhớ ra chuyện lúc sáng đã hẹn Kiều Thế Khiêm, hôm nay còn đi đến công ty anh ta để cùng học về pháp luật, cô lập tức thấy có lỗi xin lỗi anh ta trên Zalo.
Cũng may là bên Kiều Thế Khiêm đã nhận được tin nhắn, rất nhanh đã trả lời lại.
“Kiều Thế Khiêm: Không sao, vậy thì đợi khi nào cô rảnh rồi mình hẹn, chỉ cần gọi điện cho tôi là được, tôi đi đón cô!
“Ôn Giai Kỳ: Được thôi!
Ôn Giai Kỳ nhấn phím gửi đi, vừa đúng lúc, lúc này dường như cô nghe thấy âm thanh mở cửa ở bên tay. Ngay lập tức, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng ngủ, lại nhanh chóng chạy vào từ sân thượng.
“Hoắc Hạc Hiên? Có phải anh tắm xong rồi không? Tắm xong rồi thì chúng ta nói chuyện”
Cô lại đến chỗ mà hai người tách ra khi này, nhìn thấy cửa phòng vẫn chưa mở ra nên là đứng ở bên ngoài nói to lên.
Kết quả, vừa mới nói được vài tiếng thì “cạch” một tiếng, cánh cửa đã bị người mở ra từ bên trong. Sau đó một người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người, tóc vẫn ướt sũng, cứ thế xuất hiện ở trước mặt cô!
Trời ơi!
Ôn Giai Kỳ ngay lập tức mở mắt thật to!
Đây thật sự là hình ảnh mà cô chưa bao giờ thấy, mặc dù cô đã sinh ba đứa con rồi, nhưng những gì liên quan đến cơ thể đàn ông, cô thật sự chưa từng nhìn thấy!