Đây là những cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến.
Cô vốn không phải là bác sĩ tây y, lại cũng không phải là bác sĩ khoa cấp cứu, vì thế giữa canh ba nửa đêm gọi điện đến, chắc chắn không phải là để kêu cô đi cứu người.
Không phải là đi cứu người vậy thì gọi điện thoại liên tục cho cô là vì điều gì chứ?
Ngay lập tức, trong tâm trí của cô lóe lên một ý nghĩa khủng khiếp, một giây sau, cô liền từ trên giường bất người đứng thẳng dậy.
“Mặc Hi, Ninh Dương, mau dậy đi nè, hôm nay mẹ sẽ đưa hai con đi du lịch, mau dậy nhanh lên nào, nếu không sẽ không kịp mất!”
Cô vội vã đến phòng của trẻ em, ba chân bốn cẳng vội vã gọi hai cục cưng còn đang nằm mơ màng ngủ thức dậy.
Cục cưng Ninh Dương nói: “Mẹ…”
Một âm thanh trong veo kèm theo chút xíu sự lười nhác khẽ đáp lại, hai đôi mắt to tròn long lanh còn đang lim dim bị ép phải mở ra, hoàn toàn không hề có một chút gì cho thấy là đang tỉnh táo.
Còn Mặc Hi thì ngược lại, sau khi vừa nghe thấy hai từ “du lịch”, ngay lập tức, cậu bé liền tỉnh dậy.
“Du lịch? Mẹ, chúng ta sẽ đi đâu du lịch vậy ạ? Mẹ không cần phải đi làm sao ạ?”
“Nghỉ ngơi một vài ngày, đưa các con đến An Kiến vui chơi, mẹ đã đặt vé máy bay xong xuôi hết cả rồi, chính là muốn đem đến cho hai con một bất ngờ lớn đó, mau mau thức dậy đi nào.”
Ôn Giai Kỳ vừa trả lời câu hỏi của con trai, vừa tranh thủ bế cô con gái vẫn còn đang nằm trên giường, cuộn tròn trong chiếc chăn nhỏ ra ngoài.
Thấy thế, Mặc Hi cũng không ngọ nguậy nữa, nhanh chóng leo xuống khỏi chiếc giường nhỏ.
Hai mươi phút sau, ba người: mẹ và hai đứa trẻ cuối cùng cũng đã thu dọn xong hành lý và ra khỏi cửa.
“Reng… Reng…”
Đúng vào ngay lúc này, điện thoại của Ôn Giai Kỳ lại một lần nữa đổ chuông, cô lấy điện thoại ra xem, thì phát hiện người gọi đến chính là Chung Hi Văn, bạn thân của mình, lúc này cô mới bắt máy.
“A ló!”
“Ui mẹ ơi, Maris, bệnh viện đang xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy? Sao mà phòng khám của cậu đông nghịt người vậy? Giống như là đang tịch thu tài sản vậy ả! Còn nữa, bọn họ dường như là đang kiếm cậu vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế? Cậu đột nhiên lại nói xin nghỉ phép,
sau đó thì bệnh viện bỗng rơi vào cảnh hỗn loạn như thế này, đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cậu đã đắc tội gì với bọn họ sao?”
Chung Hi Văn ở đầu dây bên kia cứ như là súng liên thanh vậy, cô vừa nhấc máy là Chung Hi Văn đã bắn ra một tràng liên hồi những câu hỏi.
Ôn Giai Kỳ nghe thấy thế thì sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
“Không có gì, bọn họ chỉ là muốn tớ chữa trị cho một bệnh nhân, nhưng tớ không muốn chữa trị, thế là sau đó bọn họ liền đến phòng khám của tớ để tìm tư liệu, cậu không cần phải lo lắng, nếu như bọn họ đã tự mình đi tìm rồi, vậy thì cậu hãy nhanh chóng quay về đi.”
“Có thật không?”
Chung Hi Văn bán tín bán nghi.
Nhưng vào thời điểm này, Ôn Giai Kỳ không muốn giải thích thêm với cô ấy nữa, cô không còn thời gian, và cũng không cần thiết phải làm điều đó!
Sau khi tắt máy, cô lập tức nhanh như chớp đưa hai con mình cùng ra sân bay rời đi.
Ôn Giai Kỳ không thể để cho bản thân mình bị lộ tung tích được, hơn thế nữa, những năm tháng còn lại của kiếp này, cô đều không hề mong muốn gặp lại đôi nam nữ chết tiệt đó, đồng thời về việc hai đứa trẻ, cô cũng tuyệt đối sẽ không để anh biết được sự tồn tại của bọn trẻ.
Bởi vì, một khi anh biết được, anh nhất định sẽ cướp bọn trẻ khỏi cô.
Suy cho cùng,
Cũng chính bởi vì điều này nên tối hôm qua, sau khi cô nhìn thấy con khốn đó trong bệnh viện thì ngay khi mới về tới nhà cô đã tức tốc đặt vé máy bay, đồng thời còn gọi điện thoại nhờ Chung Hi Văn thay cô đến bệnh viện cất giấu một vài tài liệu, giấy tờ.
Thế nhưng, cô vẫn đã trễ một bước.
Tên đàn ông cặn bã đó, cô không ngờ rằng anh lại nhanh đến như vậy, chỉ nửa đêm canh ba thì đã điều tra đến bệnh viện rồi.
Anh không cần ngủ sao?
Chỉ vì một chuyện bé cỏn con của cô mà lại gióng trống khua chiêng, làm ầm ĩhết cả lên!
Ôn Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi đưa hai đứa con của mình lao một mạch như bay, kết quả là sau khi đến sân bay thì chỉ mất không quá ba mươi phút.
“Mặc Hi, con ở đây trông chừng em giúp mẹ nhé, mẹ đi đổi vé lên máy bay”
“Vâng thưa mẹ.”
Mặc Hi vô cũng ngoan ngoãn, cậu bé cảm thấy rằng mẹ mình đang rất vội vã và khẩn trương, nên liền lập tức đồng ý.
Thế là, Ôn Giai Kỳ vội vàng lấy giấy xác nhận đã đặt vé thành công đi đổi vé lên máy bay.
Nhưng mà, điều làm cô có hơi bực bội chính là lúc cô đến máy đổi vé tự động, sau khi đã nhập giấy xác nhận đã đặt vé thành công và số vé của mình vào thì trên màn hình lại hiển thị là không thể nhận ra.
Không phải là máy bị điên rồi chứ?
Rõ ràng biết rằng cô đang rất gấp gáp, mà lại còn muốn chống lại cô.
Ôn Giai Kỳ chỉ có thể kìm lại cơn bực dọc, sau đó cầm giấy xác nhận đã đặt vé thành công và chứng minh thư đến quầy giao dịch, định sẽ đổi vé trực tiếp tại quầy.
“Xin chào, tôi muốn đổi vé lên máy bay của chuyến bay mang số hiệu XX.”
“Cô là Maris phải không ạ? Mong quý khách thứ lỗi, quý khách hiện tại đã bị hạn chế xuất cảnh ạ!”.
Ngàn vạn lần cũng không thể tới, nhân viên của quầy giao dịch sau khi tiếp nhận giấy xác nhận đã đặt vé thành công và chứng minh thư của cô thì liền nói với cô cầu này.
Hạn chế xuất cảnh?
Tại sao chứ? Cô đã làm gì sao?
Ôn Giai Kỳ cảm thấy vô cùng sốc!
“Xin lỗi, nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, tại sao tôi lại bị hạn chế xuất cảnh vậy?”
“Xin lỗi, tôi không biết cụ thể lý do, tôi chỉ biết rằng chúng tôi nhận được thông báo là bác sĩ Maris của bệnh viện Nacow bị cấm xuất cảnh. Nếu như quý khách có bất kỳ câu hỏi thắc mắc nào, quý khách có thể vui lòng gọi điện cho lãnh đạo hoặc bệnh viện của mình để hỏi xem tình hình ạ!”
..
Mẹ kiếp!
Trong hơn mười giây tiếp theo, Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng không thể kìm nén cơn giận mà đã thốt ra một câu mắng chửi!
Bác sĩ Maris của bệnh viện Nacow!
Như này thì còn cần phải đi hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì sao?!
Tên súc sinh, đồ cặn bã! Anh thế mà lại có thể đến nơi này dùng thế lực to lớn của mình để cản đường lui của cô sao? Chỉ cần tùy hứng ra lệnh là đã có thể khiến cho hãng hàng không này hạn chế việc cô xuất cảnh ư?
Điều đáng sợ nhất chính là anh còn điều tra ra được rằng cô sắp bay sang An Kiến!
Ôn Giai Kỳ tức đến mức toàn thân run rẩy, trước mắt cô giờ chỉ toàn là khoảng không đen mịt.