Chương 91: Chết rồi, mấy đứa nhỏ sắp bị lộ
“Anh Minh Thành, bây giờ chúng ta phải làm sao đây chứ? Mẹ muốn đưa anh đi bệnh viện khám bác sĩ rồi kìa, em đã bảo rồi anh phải nói chuyện nhiều lên, anh Mặc Hi nói chuyện rất là nhiều, hơn nữa còn rất là thích cười, anh cũng phải giả bộ cho giống y chang anh ấy chứ”
Hoắc Minh Thành: Cậu bé…không biết cách mà.
Cũng phải thôi, một đứa nhỏ suốt ngày ở trong một căn nhà lớn không có chút ấm áp nào sinh sống, người bên cạnh cậu bé cũng toàn là mấy người lạnh lùng như tị ó thể nuôi dưỡng ra một đứa trẻ tính tình vui vẻ sáng sủa mới kì lạ đấy, muốn cậu ngay lập tức thay đổi, làm gì mà dễ dàng như thế chứ?
Cậu nhóc nhỏ sau một hồi nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên lộ ra nét mặt thản nhiên như mọi việc đã thành.
“Không sao cả, vậy thì cứ đi khám thôi?”
“Hả? Như thế làm sao mà được chứ? Anh đâu có bị bệnh gì đâu, để cho chú bác sĩ kiểm tra biết được rồi thì phải làm thế nào?”
“Bị đau bụng”
“Hả? Cái này được nè, em nói cho anh nghe nha, lúc trước nếu như mà em không muốn đi nhà trẻ thường sẽ nói với mẹ là Ninh Dương bị đau bụng, ồ, anh thật là thông minh quá đi mất”
Cô nhóc ngay lập tức vui vẻ trở lại, bàn tay nhỏ toàn thịt nắm lấy tay anh trai, trong đôi mắt to tròn, long lanh như mấy viên pha lê tràn ngập sùng bái.
Hoắc Minh Thành: Mấy phút sau, Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng gọi được một chiếc taxi, thế là cô vội đưa anh em lên xe.
Thật ra thì bản thân cô vốn chính là bác sĩ, mấy đứa nhỏ của cô có đau đầu phát sốt gì cô đều có thể khám cho chúng được cả, nhưng có lúc, là một người mẹ, cô luôn cẩn thận hơn cả với sức khỏe của con mình.
Ví dụ như là hiện tại cô nghi ngờ con trai mình đã bị bệnh rồi.
Thế là cô nhất định phải đưa thắng bé đến bệnh viện xét nghiệm máu để kiểm tra trước đã, hoặc là để cho các thiết bị y khoa hiện đại kiểm tra cho thằng bé cô mới có thể yên tâm, bản thân cô căn bản là không dám tự khám cho con mình.
Cả một đường đến bệnh viện Ôn Giai Kỳ đều rất bồn chồn lo lắng, cứ mãi ôm đứa trẻ đang “bị bệnh” vào lòng.
Còn Hoäc Minh Thành thì sao?
Từ trước đến giờ cậu bé chưa từng được mẹ quan tâm đến mình như thế, cậu bé được ôm như thế làm ổ luôn trong lòng mẹ mình, càng không muốn động đậy thêm một chút nào nữa, khiến cho Ninh Dương ngồi ở một bên chứng kiến tất cả ghen tị muốn chết rồi.
“Mẹ ơi, mẹ vẫn còn một đứa con gái nữa đó?”
“Hả? Sao?”
Ôn Giai Kỳ còn chưa hiếu hết con gái đang muốn nói gì, cho đến khi cô nhóc mũm mĩm đáng yêu cũng từ chỗ ngồi của mình bò đến chỗ cô, rúc thẳng vào lòng cô, lúc này cô mới hiểu được ý của con gái muốn nói gì.
“Ninh Dương, con đừng có sang đây như vậy chứ, anh trai con bị bệnh rồi, sẽ lây qua cho con đấy”
“Không đâu không đâu, anh trai làm sao mà lại lây bệnh cho Ninh Dương được chứ”
Ninh Dương mới không thèm tin mấy lời này đâu, hứ, anh trai toàn là mấy kẻ bịp bợm, căn bản làm gì có bị bệnh đâu chứ, rõ ràng là anh ấy muốn một mình chiếm lấy mẹ.
Ninh Dương cũng không muốn rời khỏi lồng ngực của mẹ mình, vẫn cứ bám trên người cô.
Cũng may là từ khu vực trường học đi đến bệnh viện cũng không có xa mấy, ngồi
“Y tá, làm phiền cô rồi, thằng bé là Ôn Mặc Hi, khám nhỉ khoa”
“Khoa nhi sao? Khoa nhi hiện tại khá là đông người đấy, chị có muốn đổi thành lấy số khám bác sĩ chuyên khoa không, không cần phải xếp hàng đợi quá đông” Người y tá lấy số nói với Ôn Giai Kỳ sau đó đứa một tấm thẻ sang cho cô.
Tất nhiên là tốt rồi, không có gì quan trọng bằng việc khám bệnh cho con trai cả.
Thế là Ôn Giai Kỳ lấy số khám bác sĩ chuyên khoa, sau đó cầm tấm thẻ in số đi đến tầng chín phòng khám theo yêu cầu của bệnh viện.
Nói đến chuyện này, từ sau khi quyết định sẽ giả bộ mình bị đau bụng thì cậu bé vô cùng là bình tĩnh, nhưng sau khi đi theo mẹ mình đến gần nơi khám bệnh theo yêu cầu thì sắc mặt cậu hơi thay đổi, sau đó cậu bé dừng hắn lại không đi nữa.
“Mặc Hi, sao con lại không đi nữa vậy?”
“Không đi?”
Hoäc Minh Thành mạnh mẽ vùng khỏi tay mẹ mình sau đó nhanh chân chạy đi.
“Ấy, con đi đâu vậy? Mặc Hi, con chạy gì vậy chứ?” Ôn Giai Kỳ thấy thế, nóng lòng lớn tiếng gọi Cũng chính vào lúc này trên hành lang của nơi khám bệnh theo yêu cầu, một vị bác sĩ tóc màu muối tiêu đang đi đến, nhìn thấy dáng người chạy nhanh như bay của cậu nhóc lướt qua, ngơ mất mấy giây.
“Cậu chủ nhỏ nhà họ Hoäc? Sao thẳng bé lại đến đây thế này?”
“Hả, đó là cậu chủ nhỏ nhà họ Hoäc sao?”
“Đúng vậy, mau đi ngăn cậu ấy lại, bế cậu ấy qua đây, lại xảy ra chuyện gì vậy chứ? Ba cậu bé đâu Mau mau đi gọi đi”
Sau đó thì vị bác sĩ đứng tuổi đó liền chỉ huy bác sĩ vẫn đi theo mình nãy giờ đuổi theo Hoắc Minh Thành.
Ôn Giai Kỳ: “…”
Chỉ vào khoảnh khắc như thế này, cô nhìn chẳm chằm vào đám người đang vội đuổi theo, trong đầu bỗng “ầm” một tiếng, giống như có thứ gì nổ ra ở trong đầu vậy, chớp mắt mọi thứ đều trống rồng.
Trời ạ, cô làm sao có thể quên điều này được cơ chứ?
Bệnh viện này là bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố, vậy thì một cậu bé Hoắc Minh Thành không được khỏe mạnh lúc bị bệnh thì nhất định phải đến đây rồi, hơn nữa với thế lực của nhà họ Hoäc, nếu đến đây thì nhất định sẽ tìm đến bác sĩ tốt nhất rồi.
Ông trời ơi, cô rốt cục đã làm cái chuyện ngu ngốc gì thế này!
Toàn thân Ôn Giai Kỳ đều phát lạnh.
Vội vàng kéo theo con gái mình đi về hướng con trai đã chạy, nhưng lúc này cô đã phát hiện con trai cô Mặc Hi sớm đã bị các y bác sĩ giữ chặt rồi.
“Cậu chủ nhỏ à, cậu chạy cái gì vậy chứ? Ba của cậu đâu rồi?”
“Quan tâm đến ba cậu ấy làm gì, bác sĩ Lâm, cậu nhanh chóng bế đứa nhỏ đi theo tôi cùng làm kiểm tra đi, cô, y tá Tiêu, nhanh chóng đi tìm ba thắng nhỏ, gọi cậu ta đến đây”
“Vâng thưa giáo sư?”
Trước mắt Ôn Giai Kỳ đó rồi.
Thôi xong rồi thôi xong rồi, lần này phải làm sao đây? Đó không phải là Minh Thành, là Mặc Hi của cô mà, nếu như mà thông báo cho Hoäc Hạc Hiến đến đây, anh ấy đến nhà trẻ hỏi một chút, vậy chẳng phải là đã để lộ ra sự tồn tại của hai đứa nhỏ rồi sao?