Diệu Hàm Nhi toàn thân mền nhũn, đã bao lần cô định ngã đổ xuống thì đều bị anh dưng lại, sau mỗi lần đó tần suất ra vào của anh hệt như ngựa đứt dây cương, khiến cho cơ thể cô cảm thấy trướng lên vô cùng.
"Anh...cầu xin anh tha cho tôi..."
Đã nửa tiếng trôi qua, vậy mà anh sinh lực anh vẫn dồi dào không có dấu hiệu trì trệ.
“Tôi...!thật sự...!rất...!rất mệt..."
Mệt...
Rất mệt...
Mệt vô cùng!
Sau bao nhiêu lần điên cuồng ra vào ra vào khiến Diệu Hàm Nhi không còn sức chống trả thân thể mảnh mai của cô bây giờ đã không còn là của chính mình cô nhắm mắt nước mắt cứ thế mà trào ra.
Nhưng Lãnh Phong Thần cũng chẳng tha cho cô mà anh gầm lên một tiếng chút hết những tinh hoa của mình vào trong cơ thể của Diệu Hàm Nhi.
Khi đã thấm mệt anh đứng dậy bỏ mặc cô và buông những lời nói vô cùng khinh miệt
“Cô lên nhớ người tôi yêu trước giờ chỉ có một người tên Hạ Hạ nên cô đừng mơ tưởng đến việc tôi sẽ yêu cô.
Loại phụ nữ như cô không xứng để sinh con cho tôi cùng lắm chỉ dùng để làm ấm giường cho tôi thôi”
Nói xong anh bước ra ngoài vứt cho cô một lọ thuốc tránh thai rồi bỏ lại cô một mình trong căn phòng chỉ còn có tiếng khóc nấc lên của cô
Diệu Hàm Nhi đau thật sự rất đau.
Sáng hôm sau, Hàm Nhi tỉnh dậy, toàn thân nhức ê ẩm, phía dưới truyền đến cơn đau rát.
Cô động đậy tay chân ngồi lên phía đầu giường, cô không mặc quần áo chỉ có chiếc chăn che đi phần cơ thể của cô, phía drap giường có một ít máu, đây là thứ mà cô giữ mười chín năm qua, bị người đàn ông cầm thú kia cướp mất trong một đêm.
Rất muốn khóc nhưng chẳng còn sức lực nữa, tối quá nước mắt cô đã cạn vì cầu xin anh rồi.
Diệu Hàm Nhi đem thân xác mệt mỏi vào phòng tắm, cô tắm sơ qua rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
"Cốc...cốc.." Lúc này cánh cửa phòng bật mở, quản gia bước vào:"Phu nhân, xuống nhà ăn sáng thôi."
Hàm Nhi thấy bà liền mỉm cười:"Bác đừng gọi cháu là phu nhân, chị cháu mới là phu nhân thực sự, bác giúp cháu giặt ga nệm ở chiếc giường này với ạ."
- "Vâng, cô xuống ăn sáng đi, để tôi sai người thay cái khác." Đêm qua bà vô tình nghe được thiếu gia "hành hạ" cô thế nào, bà làm việc ở đây ba mươi năm chưa từng thấy thiếu gia đối xử với một người phụ nữ nào như vậy.
Hàm Nhi đi xuống nhà ăn sáng, cô nhìn xung quanh:"Anh ấy đâu rồi ạ?"
- "Thiếu gia đã đi làm từ sớm." Một nữ giúp việc nói.
- “Thiếu phu nhân bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi”
Hàm Nhi nhíu mày:"Bác đừng gọi cháu như vậy nữa, cứ gọi cháu là Hàm Nhi được rồi, không thì là Tiểu Nhi, Nhi Nhi thì tùy bác, nhưng đừng gọi cháu là phu nhân nữa."
- "Được, tôi biết rồi, phu...Tiểu Nhi."
Cả buổi tối hôm