Trần Vĩnh Hải cúi người nhặt nó lên rồi xoay ngược lọ thuốc lại, khi nhìn thấy ba chữ “thuốc an thần” trên đó, ánh mắt anh đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Người phụ nữ này uống thứ thuốc này mới có thể ngủ được hay sao?
Môi mỏng của Trần Vĩnh Hải mím lại thành một đường thẳng, trong chốc lát anh lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của Nguyễn Quỳnh Anh, mở nắp viên thuốc ngủ ra, phát hiện trong đó chỉ còn lại một phần ba số thuốc ngủ trong lọ.
Có thể thấy người phụ nữ này đã uống loại thuốc này rất nhiều.
Cô chuyển đến đây còn chưa được một tháng mà.
“Cậu chủ Hải.” Quản gia Hoàng khẽ mở cửa ra, nhẹ nhàng nhỏ giọng gọi anh.
Trần Vĩnh Hải bóp chặt lọ thuốc trong tay: "Có chuyện gì vậy?"
“Đây là canh gừng nóng.
Cậu nhanh uống đi để tránh bị cảm lạnh.” Quản gia Hoàng bưng chiếc khay tới.
Trần Vĩnh Hải xua tay nói: "Không cần đâu, bưng ra đi."
"Nhưng mà......"
“Được rồi, chú cứ đi ra ngoài trước đi.” Trần Vĩnh Hải nhíu mày, có chút không kiên nhẫn được nữa.
Quản gia Hoàng thở dài đành phải bưng khay nước gừng đi ra ngoài.
Trần Vĩnh Hải ném lọ thuốc trong tay vào thùng rác, nhấc chân bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, sắc mặt anh trắng bệch, xoa xoa hai bên thái dương trông có vẻ khó chịu.
Hiện tại đầu anh đang đau kinh khủng khiếp, không chỉ miệng vết thương đâu nhức mà đầu cũng rất khó chịu, cả thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, đầu anh như muốn nổ tung ra.
Anh liếc nhìn người phụ nữ đang say giấc nồng còn chưa thay đổi tư thế, sau đó xoay người trở về phòng.
Sau đó anh lấy từ trong hộp thuốc ra một lọ thuốc trị đau đầu, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh lại, bên ngoài trời đã quang mây tạnh, không còn nhìn thấy dấu vết nào của đêm giông bão hôm qua nữa.
Cô hít thở không khí trong lành rồi vươn vai người trước khi bước vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Lúc đang đánh răng, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên liếc nhìn quần áo trong giỏ rõ ràng không phải của cô: "Đây là quần áo của Vĩnh Hải mà?"
Một tay cô cầm chiếc bàn chải đánh răng, một tay nhấc một chiếc quần áo lên xem, nó thực sự thuộc về Trần Vĩnh Hải.
Quần áo của anh xuất hiện trong giỏ quần áo trong phòng tắm của cô, tối qua anh đã về nhà hay sao?
Còn ngủ với cô ở đây hay sao?
Nhịp tim Nguyễn Quỳnh Anh đập loạn nhịp, tắm qua loa người rồi thay quần áo đi xuống dưới nhà.
Vốn dĩ cô đã nghĩ rằng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh, nhưng không có ai cả.
“Cô Quỳnh Anh, cô tỉnh rồi sao.” Quản gia Hoàng bưng đồ ăn sáng đi tới, mỉm cười khi nhìn thấy cô.
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng nói: "Chú Hoàng, tối hôm qua Trần Vĩnh Hải về nhà đúng không?"
“Đúng vậy, sao cô biết?” Quản gia Hoàng ngạc nhiên hỏi Nguyễn Quỳnh Anh.
Sáng nay cậu chủ Hải đã đi sớm rồi, sắc mặt cậu ấy không được tốt lắm, chắc lúc đó cô vẫn còn chưa thức dậy.
“Tôi đã nhìn thấy quần áo của anh ấy.” Nguyễn Quỳnh Anh ăn bánh mì, khóe miệng nở nụ cười đáp lại.
Quản gia Hoàng đột nhiên nói: "Hóa ra là như vậy.
Đúng vậy, đêm hôm qua cậu chủ Hải bất chấp giông bão đã quay về, nhưng nó lại khiến tôi rất lo lắng cho sức khỏe cậu ấy."
“Vậy anh ấy đi đường không bị sao đó chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay, vẻ mặt căng thẳng hỏi quản gia Hoàng.
"Không sao cả."
Cô thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Quỳnh Anh buông lỏng nắm tay đang siết chạy của co ra rồi nói: "Vậy thì tốt rồi, nhưng không phải anh ấy nói sẽ không quay lại sao? Tại sao lại..."
Là vì anh đã cãi nhau với Tô Hồng Yên sao?
Quản gia Hoàng nhìn cô đầy ý vị, lắc đầu nói: "Cậu chủ Vĩnh Hải ngày hôm qua chưa xử lý xong tài liệu làm việc, cho nên cậu ấy về để làm cho kịp."
Đây là lý do cậu chủ Hải bảo ông như vậy.
Cậu chủ Hải đã nói vậy nên ông cũng chỉ nói theo nói vậy.
Ông cũng không biết tại sao cậu chủ Hải lại không thừa nhận là mình vì lo lắng cho cô Nguyễn Quỳnh Anh cho nên mới quay trở lại.
“Hóa ra là như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, yên lặng tiếp tục ăn bữa sáng của mình, cô cũng không hỏi thêm gì nữa.
Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác vô cùng chua xót, bởi vì cô biết mình có hỏi thì cũng không có ý nghĩa gì.
Lúc đầu cô nghĩ rằng Trần Vĩnh Hải quay lại là vì cô, nhưng cô không ngờ rằng chỉ vì anh cần xử lý tài liệu gấp nên anh mới quay về.
Cũng đúng thôi, anh có thể gửi những tin nhắn tàn nhẫn như vậy thì làm sao anh có thể cảm thấy thương hại cô được chứ.
Cố gắng nở một nụ cười nhạt nhẽo đầy cay đắng, Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy rời khỏi phòng ăn, cô định gặp Nguyễn Trâm Anh.
Trong một căn phòng của nhà hàng cao cấp, Nguyễn Quỳnh Anh đẩy cửa bước vào.
Trước khi Nguyễn Trâm Anh đến, cô gọi một tách trà đen rồi từ từ nhấm nháp trong khi đợi cô ta.
Vì Nguyễn