“Vì sao?”
Đúng là cô không biết thật.
“Vì cậu chủ Hải có một buổi họp rất quan trọng phải mở lúc chín giờ.”
Chín giờ?
Sửng sốt trong lòng, Nguyễn Quỳnh Anh lấy di động ra xem giờ, đã hơn tám giờ bốn mươi phút rồi, có lái xe qua cũng không kịp nữa.
“Vậy sao anh ấy...”
“Cô Quỳnh Anh muốn nói tại sao cậu Hải không đi sớm một chút đúng không?”
Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng, gật đầu.
Ý của cô chính là như vậy.
Như vậy thật không giống Trần Vĩnh Hải.
Từ trước đến nay anh luôn là một người đàn ông có quan niệm về thời gian, là người tuyệt đối sẽ không đến muộn.
Nhưng hôm nay anh lại khiến cô kinh ngạc vô cùng.
Quản gia Hoàng cười cười: “Thực ra là vì cô Quỳnh Anh đó.”
“Tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào mình, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
Quản gia Hoàng giải thích: “Là sáng nay tôi nói với cậu chủ Hải, đêm qua cô Quỳnh Anh muốn ăn tối cùng cậu ấy nên cậu ấy mới ở lại.”
“Tôi...!anh ấy...” Cổ họng chua xót, Nguyễn Quỳnh Anh không nói nên lời.
Cô há miệng một hồi lâu rồi mới bật ra ba chữ một cách đầy phức tạp: “Vì sao chứ?”
Vì sao anh phải làm như vậy?
Rõ ràng cô chỉ là một thế thân thôi, không phải sao?
Hà cớ gì anh phải coi trọng cô đến thế?
Giống như nhìn ra được những điều Nguyễn Quỳnh Anh suy nghĩ trong lòng, quản gia Hoàng vò mái tóc hoa râm của mình, thở dài nói: “Nói thật thì tôi cũng không biết rốt cuộc cậu chủ Hải nghĩ thế nào, có điều đây là chuyện tốt mà, không phải ư?”
Sáng nay ông chỉ tùy tiện nói một câu, vậy mà cậu chủ Hải đã ở lại thật.
Cộng thêm những quan tâm âm thầm của cậu chủ Hải dành cho Nguyễn Quỳnh Anh trong quá khứ, ông có thể khẳng định, anh thật sự có tình cảm với cô chủ Anh.
Nhưng cậu chủ Hải vẫn luôn không được tự nhiên vì điều gì đó, chậm chạp không chịu buông bỏ khúc mắc.
Nếu muốn ông nói, thì là hà tất phải thế chứ?
Cậu chủ Hải giày vò cô Quỳnh Anh, sao lại không phải là đang giày vò chính bản thân mình?
Nhưng chuyện của chủ nhân, ông có thể nói gì được?
“Có lẽ là chuyện tốt.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cong khóe miệng, cười nhàn nhạt.
Trong nụ cười lại hơi có chút bất an.
Hiện giờ tâm trạng của cô rất phức tạp, không biết nên đối đãi với tình cảm này như thế nào nữa.
Nếu là trước đây, khi cô không biết Tô Hồng Yên, Trần Vĩnh Hải thỉnh thoảng quan tâm tới cô một chút xíu thôi, cô nghĩ mình chắc chắn sẽ vui mừng đến không chịu nổi, cho rằng trong lòng anh vẫn có chút tình cảm dành cho cô.
Có lẽ là vì giữ vững ý nghĩ như vậy, cô sẽ âm thầm chấp nhận tất cả bạo lực, thậm chí là sỉ nhục anh mang lại cho cô, đến tận khi anh chấp nhận cô một lần nữa.
Nhưng bây giờ, sau khi cô biết được sự tồn tại của Tô Hồng Yên, tuy cô cũng vui mừng khi anh thỉnh thoảng quan tâm cô, nhưng nhiều hơn là sự bối rối.
Sự quan tâm ngẫu nhiên đó của anh sẽ chỉ khiến tình cảm cô dành cho anh càng ngày càng thêm sâu.
Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, hít thở mấy hơi thật sâu.
Xem ra cô phải kiềm chế tình cảm của mình với Trần Vĩnh Hải rồi, nếu không thì đến cuối cùng, những gì để lại cho cô chỉ có đau đớn sâu sắc.
Cô nên nhìn thẳng vào thân phận của mình rồi.
“Chú Hoàng, tôi lên lầu trước đây.”
Chào chú Hoàng một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh chạy vội lên lầu, tiếng bước chân nghe lộp cộp.
Sau khi về phòng, cô liền gọi vào số của Lê Diệu Ngọc, mở miệng liền hỏi ngay: “Bà có quen biết anh Hổ không?”
Lê Diệu Ngọc đang được giúp việc dìu đi tản bộ, nghe Nguyễn Quỳnh Anh nói vậy, bước chân liền lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã.
“Cô nói ai?”
Giọng nói hơi có vẻ bối rối của bà ta truyền vào tai Nguyễn Quỳnh Anh, cô nở nụ cười: “Xem ra bà có quen rồi.”
Tài liệu do giám đốc Lưu điều tra không sai.
Từ thái độ này của Lê Diệu Ngọc, có thể thấy anh Hổ đó đúng là người đàn ông của Lê Diệu Ngọc.
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô biết anh Hổ từ đâu hả?” Lê Diệu Ngọc đẩy người giúp việc ra, chụp lấy điện thoại mà lớn tiếng chất vấn.
Quỳnh Anh cũng không giấu bà ta: “Biết được từ một người đàn ông yêu bà sâu đậm.”
“Là ai?” Lê Diệu Ngọc nhăn mặt.
Chẳng lẽ con ranh Nguyễn Quỳnh Anh này đang trêu chọc bà ta sao?
Người đàn ông yêu bà ta sâu đậm thì không nên đứng về phía cô ta vô điều kiện chứ, vậy mà lại còn giúp Nguyễn Quỳnh Anh nữa.
Nếu để bà ta biết được người đàn ông này là ai, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó.
“Là ai thì bà tự tra đi, tôi sẽ không nói cho bà biết đâu.
Có điều, tôi rất đồng cảm với ông ấy, lại đi yêu phải người phụ nữ như bà.” Nguyễn Quỳnh Anh cong đôi môi đỏ hồng mà cười lạnh, châm chọc nói.
Lê Diệu Ngọc bị kích thích đến mức vết thương trên bụng cũng đau, nhăn mặt khẽ gầm lên: “Có liên quan gì đến cô?”
“Tôi chưa nói có liên quan đến tôi mà.
Người có liên quan đến tôi là anh Hổ.
Được rồi, không nói với bà nữa, tôi phải điều tra anh Hổ rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh nói, sau đó liền muốn cúp điện thoại.
Trái tim Lê Diệu Ngọc thắt lại, gọi Nguyễn