Mà Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cửa phòng đóng chặt, trong nháy mắt trong lòng lạnh lẽo.
Anh lại bỏ rơi cô nữa rồi.
Giữa cô và Tô Hồng Yên, cô mãi mãi luôn là người bị bỏ rơi!
Ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Quỳnh Anh rửa mặt xong liền xuống lầu.
Từ cầu thang, từ xa cô đã thấy quản gia Hoàng đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Đợi đến khi cô xuống cầu thang rồi, cuộc điện thoại của quản gia Hoàng cũng vừa kết thúc.
“Chào buổi sáng chú Hoàng.
” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ cười chào hỏi ông ta.
Quản gia Hoàng gật đầu: “Chào buổi sáng cô Quỳnh Anh.
”
Sau đó ông ấy nhìn điện thoại trên tay một cái: “Lúc nãy là điện thoại của cậu Hải.
”
“À?” Nguyễn Quỳnh Anh giật mình.
Cô không có ý hỏi ông ấy sao ông ấy lại biết mình muốn nói gì.
“Cái kia… Cậu Hải gọi điện có chuyện gì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ giọng hỏi một câu.
“Cậu Hải bảo tôi sắp xếp tài liệu trong phòng làm việc của cậu ấy cho tốt, lát nữa đưa đến công ty của cậu ấy.
” Quản gia Hoàng trả lời.
Từ lời nói của ông ấy, Nguyễn Quỳnh Anh cũng hiểu được, tối qua sau khi Trần Vĩnh Hải đi, thì cũng chưa từng quay lại.
“Thế sao.
” Nguyễn Quỳnh Anh giật khóe miệng, không hỏi nữa.
Không ngờ quản gia Hoàng lại đến gần, nhìn cô nói: “Hay là lát nữa cô Quỳnh Anh đến đưa cho cậu Hải đi?”
Nguyễn Quỳnh Anh ngây người, lắc đầu từ chối: “Không có thời gian, hôm nay tôi phải đi làm công tác xã hội.
”
Ngoại trừ điều này, còn một nguyên nhân khác, cô cũng không muốn đến Vĩnh Phát gặp Tô Hồng Yên.
“Được rồi, vậy lát nữa tôi tự mình đi.
” Vừa nghe cô nói thế, quản gia Hoàng cũng thu lại tâm tư.
Vốn anh còn muốn, tạo cơ hội để cô và cậu Hải gặp mặt.
Đáng tiếc…
Liếc mắt về phía tờ báo trên bàn trà, ánh mắt quản gia Hoàng đột nhiên lóe sáng: “Đúng rồi cô Quỳnh Anh, có chuyện này tôi tin là cô thấy chắc chắn sẽ rất vui.
”
“Chuyện gì thế?” Nguyễn Quỳnh Anh mù mờ chớp mắt.
Quản gia Hoàng đưa tờ báo cho cô, chỉ một cái biển trong đó: “Cô nhìn cái này.
”
Nguyễn Quỳnh Anh thuận theo chỗ ông ấy chỉ mà nhìn, trong lòng kinh ngạc trước, sau đó không nhịn được cười một tiếng: “Cái này… Nguyễn Trâm Anh bị người ta đánh?”
“Đúng vậy, sáng nay lúc tôi đi lấy báo, cũng cảm thấy không thể tin được.
” Quản gia Hoàng cười ha ha nói.
Nguyễn Quỳnh Anh không nhịn được lại đọc tờ báo này một lần, sau khi xem xong, ngoại trừ chỗ buồn cười, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy sung sướng.
Đại khái nội dung trên tờ báo là, rạng sáng đêm qua, một cô gái thất tình nửa đêm say rượu về nhà, bị người ta trùm bao tải kéo vào ngõ nhỏ đánh tơi bơi, nhiều chỗ trên người bị thương, bây giờ đang nằm viện chữa trị, trước mắt cảnh sát đã tiến hành điều tra.
Ở mặt sau của bài này, có ảnh chụp Nguyễn Trâm Anh bị người ta đánh đến mặt mũi bầm dập, trên người còn bị trùm một cái bao tải.
Dù bức ảnh này khiến người ta cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không nhịn được muốn cười.
“Thật muốn biết là ai làm.
” Trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh có ý cười không ngớt.
Quản gia Hoàng sâu xa nhìn cô một cái, trong lời nói có ý: “Có thể là người đàn ông nào đó đau lòng cho cô Quỳnh Anh, trả thù thay cho cô Quỳnh Anh, mới cố tình làm chăng.
”
“Sao có thể được!” Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ không thôi lắc đầu, hoàn toàn không để lời nói của quản gia Hoàng vào tai.
Quản gia Hoàng nhún vai, chuyển chủ đề: “Ăn sáng trước đã.
”
“Ừm.
” Nguyễn Quỳnh Anh gấp tờ báo lại, bước đến phòng ăn.
Ăn sáng xong, đã sắp tám giờ rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh súc miệng, đến trước cửa mang giày, chuẩn bị ra ngoài đi đến cô nhi viện, thực hiện công tác xã hội trong tám tiếng.
Nói thật, lớn thế này rồi, cô vẫn là lần đầu tiên làm công tác xã hội thế này.
Cảm thấy rất mới mẻ, cũng có phần mong đợi không rõ.
Vốn tưởng rằng chăm sóc trẻ con là một công việc rất nhẹ nhàng, không ngờ chưa đến nửa ngày, cô đã quá mệt.
Đợi đến sau khi kết thúc tám tiếng đồng hồ, cô trực tiếp ngã ngồi lên sô pha, eo không thể nhấc lên nổi nữa.
“Cô Quỳnh Anh, hôm nay cô vất vả rồi.
” Viện trưởng bước qua, đưa phần tờ giấy chứng nhận hoàn thành công xã hội đã đóng dấu cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy, chống sô pha đứng dậy: “Vẫn ổn, sao lại vất vả chứ.
”
Cô cười miễn cưỡng.
Ai cũng có thể nhìn ra, cô chỉ đang nói lời khách sáo thôi.
Viện trưởng cũng không vạch trần cô, trên khuôn mặt già nua, lộ ra phần hiền lành: “Lần đầu tiên cô Quỳnh Anh chăm sóc cho nhiều đứa trẻ như thế, có thể tiếp tục kiên trì, thật sự rất tốt rồi.
”
“Nào có.
” Bị khen nên mặt hơi đỏ lên, Nguyễn Quỳnh Anh ngại ngùng cúi đầu: “Là những bạn nhỏ này rất dễ thương, thế nên tôi mới có thể kiên trì.
”
Lời cô nói là thật lòng.
Bản thân cô vốn thích trẻ em, những đứa trẻ này, ngoại trừ một số cá biệt hơi nghịch ngợm, những đứa khác đều rất nghe lời.
Viện trưởng cười ha ha nhìn sân tập ngoài cửa sổ: “Tôi có thể nhìn thấy, cô Quỳnh Anh đối xử rất dịu dàng với những đứa trẻ không có bố mẹ này, tin rằng sau này chắc chắn cô cũng sẽ là một