"Vừa rồi ông chủ có tới đây.
"
Trần Vĩnh Hải đột nhiên dừng động tác lắc lắc ly rượu đỏ lại, vẻ mặt Trần Vĩnh Hải xuống: "Trần Tây Minh? Ông ta tới đây làm cái gì?"
"Ông chủ đặc biệt tới đây để xem cô Quỳnh Anh, nói là muốn nhìn thử một chút xem rốt cuộc cô Quỳnh Anh có dáng vẻ ra làm sao, lại có thể khiến ngài tiêu tốn nhiều tiền ở trên người cô ấy như vậy.
"
Nói đến đây, quản gia Hoàng liếc mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh ngồi trên ghế sa lon, hạ thấp giọng nói: "Hơn nữa ông chủ còn nói chuyện cùng với cô Quỳnh Anh một lát, đều là nói những lời không được hay cho lắm, bây giờ cô Quỳnh Anh đang rất buồn.
"
"Làm sao mà ông ta biết Nguyễn Quỳnh Anh được?" Ánh mắt nguy hiểm của Vĩnh Hải nheo lại, giọng điệu lạnh lùng.
Chuyện anh và Nguyễn Quỳnh Anh gặp mặt lần nữa cũng chưa có nói cho Trần Tây Minh biết.
Ngay cả việc bao nuôi cô, nuôi cô ở trong biệt thự này, cũng chưa từng nói qua một lần nào với nói với Trần Tây Minh.
"Tôi không biết, là ông chủ đột nhiên tới đây.
" Quản gia Hoàng lắc đầu.
"Nguyễn Quỳnh Anh đâu?" Đặt ly rượu đỏ lên trên lan can ban công, Trần Vĩnh Hải mở miệng hỏi.
"Cô Quỳnh Anh đang ở trong phòng khách.
"
"Đưa điện thoại cho cô ấy!"
"Vâng.
" Quản gia Hoàng đáp một tiếng, cầm điện thoại di động đi về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Nhìn thấy ông đi tới đưa điện thoại di động, trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh khôi phục lại một chút thần thái: "Điện thoại của ai vậy?"
"cậu Hải.
"
Trần Vĩnh Hải!
Đột nhiên ngẩn ra, Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay lên nhận lấy.
Cô vừa mới đặt điện thoại lên bên tai, lập tức nghe được bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc kia của Trần Vĩnh Hải: "Trần Tây Minh đã nói gì với cô?"
Nghe lời này của anh, Nguyễn Quỳnh Anh lập tức cảm thấy có chút tủi thân.
Cô rất muốn nói thật với anh, nhưng mà cô cũng hiểu rõ, thân phận này của cô không cho phép cô có tư cách làm như vậy.
"Ông ấy không có nói gì cả.
" Nguyễn Quỳnh Anh khụt khịt mũi, cố gắng làm cho giọng nói nghe thật tự nhiên.
Ở đầu điện thoại bên kia, huyệt thái dương của Trần Vĩnh Hải giật giật, cố kìm nén sự không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: "Tôi hỏi cô, Trần Tây Minh đã nói gì với cô hả?"
"Thật sự không có gì cả.
" Nguyễn Quỳnh Anh cắn cắn môi, vẫn trả lời giống như cũ.
Nếu như nói ra, chắc chắn là anh sẽ cảm thấy là cô đang tố cáo bố của anh, gây xích mích quan hệ bố con của hai người.
Trần Vĩnh Hải mạnh mẽ nhắm mắt lại, đè lửa giận trong lòng xuống, Vĩnh Hải giọng nói: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô đây là đang cố ý chọc tức tôi có đúng không hả?"
"Không có.
"
Không có?
Trần Vĩnh Hải bị chọc tức đến bật cười, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo chết người: "Nguyễn Quỳnh Anh, tôi đúng thật là rảnh rỗi mới đi hỏi cô.
"
Nói xong, anh lập tức cắt đứt điện thoại.
Nhìn màn hình điện thoại đã quay trở về màn hình chính, Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ một tiếng, đưa trả điện thoại cho quản gia Hoàng.
Sau khi quản gia Hoàng nhận lấy, nói: "Cô Quỳnh Anh, tại sao cô không nói thật cho cậu Hải biết vậy?"
"Chuyện đó không cần thiết.
" Cô lắc đầu một cái, nói ra suy nghĩ ở trong lòng.
Nghe xong, quản gia Hoàng cảm thấy có chút buồn cười, sờ đầu của cô nói: "Thì ra là do cô nghĩ như vậy sao, thật ra thì cô không cần thiết phải lo lắng đến chuyện quan hệ giữa ông chủ và cậu Hải đâu, vốn dĩ quan hệ của hai người họ đã không tốt rồi.
"
"Thật sự là như vậy sao?" Nguyễn Quỳnh Anh giật mình sửng sốt.
Quản gia Hoàng gật đầu: "Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn quan hệ giữa cậu Hải và ông chủ đã là như vậy rồi, nhất là sau khi bà chủ qua đời vào mấy năm trước, quan hệ cha con giữa hai người họ lại càng trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, cậu Hải cảm thấy chuyện bà chủ là do lỗi của ông chủ, cho nên luôn coi ông chủ là kẻ thù.
"
Lại có nội tình như vậy sao?
Cho tới bây giờ cô cũng không không rõ ràng lắm về chuyện trong gia đình của Trần Vĩnh Hải, lại càng hiểu biết ít hơn đối với bố mẹ của anh, chỉ biết là mẹ của anh đã qua đời mà thôi.
Về phần qua đời như thế nào, cô hoàn toàn không biết gì cả, bên ngoài cũng không có tin tức gì.
Nếu như không phải là bây giờ nghe quản gia Hoàng nói chuyện này, thậm chí cô cũng không biết là anh có quan hệ không tốt với bố mình.
Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi tò mò hỏi: "Chú Hoàng, tại sao cậu Hải lại cảm thấy chuyện mẹ mình chết, là do lỗi của chủ tịch Tây Minh?"
"Cái này! " Quản gia Hoàng gãi đầu, vẻ mặt có chút rối rắm: "Cái này tôi khó mà nói được, cậu Hải cũng không có nói chính xác cho chúng tôi biết.
"
"Như vậy sao, vậy tôi không hỏi nữa.
" Nguyễn Quỳnh Anh cười cười tỏ ý đã hiểu.
Nhưng trong lòng vẫn còn có chút mất mác.
Cô rất muốn mình có thể hiểu rõ tất cả về Trần Vĩnh Hải, nhưng mà bây giờ vừa nhìn đã biết là chuyện không thể nào.
"Được rồi cô Quỳnh Anh, cô đi nghỉ ngơi trước đi, tôi xuống phòng bếp xem một chút.
" Để lại một câu này, quản gia Hoàng trực tiếp đi về phía phòng bếp.
Sau khi đến phòng bếp, ông gọi điện thoại lại cho Trần Vĩnh Hải một lần nữa, nói cho Trần Vĩnh Hải biết nguyên nhân mà Nguyễn Quỳnh Anh không muốn nói thật ra.
Trần Vĩnh Hải nghe xong, không ngừng lạnh lùng nở nụ cười.
Không muốn gây xích mích quan hệ bố con của bọn họ?
Quan hệ của anh và Trần Tây