Cắt tỉa cành hoa, thế mà cô nghĩ ra được.
Với cơ thể này của cô, cưa điện còn không cầm nổi!
Nghe thấy trong lời nói của Trần Vĩnh Hải ẩn chứa sự giận dữ, Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng, muốn giải thích mình thực ra không phải muốn đi cắt tỉa cành hoa, chỉ là muốn rời đi, tùy tiện nói ra một cái cớ.
Không ngờ Tô Hồng Yên lại mở miệng trước cô một bước: “Đúng rồi cô Quỳnh Anh, cô không cần phải đi làm những chuyện đó.
”
“Đúng thế người tình.
” Khánh Minh dựa trên ghế sô pha, cũng nói giúp cho Tô Hồng Yên: “Cô đấy, nên ngoan ngoãn ngồi xuống, nói chuyện với chúng tôi đi, đừng chọc giận Vĩnh Hải nữa, nếu không thì người thua thiệt vẫn là bản thân cô.
”
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải vẫn đang đen sầm mặt, suy nghĩ một chút, rồi vẫn ngồi xuống.
Nhưng cô không chọn ngồi cùng với bọn họ, mà lại ngồi vào ghế sô pha đơn ở đối diện bọn họ.
Mặc dù chiếc ghế sô pha dài kia vẫn có thể ngồi thêm được hai ba người, nhưng cô rất rõ, đó là thế giới thuộc về ba người họ, cô không đi vào được.
“Như này đúng rồi.
” Thấy Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xuống, Tô Hồng Yên vui vẻ vỗ tay.
Ngay sao đó, nghĩ ra điều gì, cô ta lắc lắc cánh tay của Trần Vĩnh Hải: “Vĩnh Hải, anh nhìn xem cô Quỳnh Anh không muốn đi cắt tỉa hoa nữa, anh đừng tức giận nữa, chúng tôi nói chuyện tiếp được không.
”
Lời nói của cô ta, làm cho sắc mặt của Trần Vĩnh Hải dịu đi một chút, thản nhiên nói ra ba chữ: “Tiếp tục đi.
”
“Ừm.
” Tô Hồng Yên gật đầu, vừa mở miệng, lại đột nhiên nói: “Em quên mất ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi.
”
“Nói đến viện bảo tàng cổ điển rồi, em thật ngốc.
!” Khánh Minh mắng cô ta không chút nể tình, bề ngoài trông như đang mắng cô ta, nhưng giọng nói lại không nghe ra một chút ý mắng người nào, mà lại để lộ sự cưng chiều.
Khánh Minh thực sự thích Tô Hồng Yên! Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ trong đầu.
Cho dù ở trước mặt Trần Vĩnh Hải, Khánh Minh cũng không hề che giấu sự đối xử đặc biệt với Tô Hồng Yên.
Còn Tô Hồng Yên, dường như cũng đã rất quen, nói cách khác là hưởng thụ thái độ của Khánh Minh dành cho cô ta.
Những điều này, Trần Vĩnh Hải biết không?
Nguyễn Quỳnh Anh vô thức nhìn về phía anh, bất chợt, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
Bỗng nhiên giật thót tim, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy anh rất kỳ lạ, anh không nhìn Tô Hồng Yên, nhìn cô làm gì?
Hơn nữa anh còn nhìn chằm chằm cô rất sắc bén, dường như muốn nhìn xuyên cả người cô.
“Vĩnh Hải, đừng nhìn người tình nhỏ bé nữa, Tô Hồng Yên gọi cậu hai lần rồi.
” Khánh Minh khua khua tay trước mặt Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải rút tầm mắt khỏi người Nguyễn Quỳnh Anh, lạnh lùng đưa mắt nhìn anh ta.
Khánh Minh xoa xoa mũi: “Ặc… Cậu đừng nhìn tôi như vậy, là Tô Hồng Yên bảo tôi gọi cậu.
”
Vừa nghe thấy là Tô Hồng Yên, Trần Vĩnh Hải liền không để ý đến anh ta nữa, lấy lại sự lạnh lùng trong ánh mắt, nhìn sang Tô Hồng Yên đang bĩu môi: “Sao vậy?”
Sự đối xử đặc biệt này…
Đúng là ngoại trừ Tô Hồng Yên ra, Trần Vĩnh Hải đối với ai cũng đều rất lạnh nhạt, cho dù là người bạn tốt lớn lên từ nhỏ Khánh Minh này cũng như thế.
Đây có lẽ chính là cái mà trên mạng nói, anh chỉ ấm áp với một mình em.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh u ám, cúi đầu giả vờ chơi điện thoại, không muốn để lộ mặt yếu đuối của bản thân.
Nhưng mà sự ảm đạm ban nãy ở trong ánh mắt cô, vẫn bị Tô Hồng Yên nhìn thấy.
Tô Hồng Yên thầm cong khóe miệng, tuy nhiên rất nhanh đã biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô ta vặn eo, bộ dạng rất không vui trợn mắt nhìn Trần Vĩnh Hải: “Em hỏi anh giám đốc viện bảo tàng cổ điển đó tên là gì.
”
Trần Vĩnh Hải nhớ lại, một chuỗi tiếng Ý từ miệng anh nói ra lưu loát, giọng nói của anh cuốn hút, vô cùng êm tai.
Lần đầu Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy anh nói ngôn ngữ khác, bị rung động, lỗ tai có thai của những người trên mạng nói, có lẽ cũng chính là như này.
“Đúng, chính là giám đốc bảo tàng tên Henry, Khánh Minh em nói anh nghe, người giám đốc đó rất buồn cười, ông ta…” Tô Hồng Yên kéo Khánh Minh, vừa nói vừa khua tay múa chân, cuối cùng là trực tiếp nói tiếng Ý.
Khánh Minh cũng nói thẳng tiếng Ý với cô ta.
Thỉnh thoảng Tô Hồng Yên nói đến chỗ nào mà nhớ không ra, thì lại hỏi Trần Vĩnh Hải hai câu, Trần Vĩnh Hải trả lời, cũng là tiếng Ý.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe ba người họ nói chuyện, trong mắt chứa đầy sự ngỡ ngàng.
Bọn họ nói chuyện, cô nghe không hiểu tới một câu.
Lúc này, Nguyễn Quỳnh Anh mới nhận ra rõ ràng, cô và bọn họ không ở cùng một thế giới.
Cho dù cô sinh ra ở nhà họ Nguyễn, nhà họ Nguyễn cũng có thể coi là nhà giàu mới nổi của Hà Nội, nhưng so với ba người họ, cô hoàn toàn không có gì có thể so bằng.
Thực ra hôm qua bố của Trần Vĩnh Hải nói không sai, ngoại trừ khuôn mặt của cô ra,